CÓ NHỮNG BÀN TAY KHÔNG CHẠM ĐƯỢC DẪU GẦN - Trang 101

nếu có ngày em chẳng nói nhớ thương

bởi tất cả đều dường như vớ vẩn

em xem những điều bây giờ thành ngớ ngẩn

một chữ nói ra cũng muốn ngặt nghẽo cười

nếu có ngày như một phiến mây trôi
đủ nặng nhọc thì cứ rơi thành nước
mọi thứ với em bây giờ sao cũng được
chẳng hờn ghen hay giận dỗi nghi ngờ

nếu có ngày em không còn làm thơ
là em biết trái tim mình mệt mỏi
khi cả những điều viết riêng mình chẳng nổi
là khi ngay cả em cũng bỏ mình rồi!

Ta chẳng biết viết gì cho ta nữa

Ta chẳng biết viết gì cho ta nữa

quá đỗi nhiều rồi hóa những hư không

nhân thế đầy rẫy kẻ buồn

ta muốn thử một lần đứng trông

rồi nhẹ nhõm thấy mình không phải kẻ cuối cùng đơn độc

Thấy lòng mình như con thuyền độc mộc

trôi về phía sóng ngầm

có những câu chuyện chỉ được kể âm thầm

bởi sợ chọn nhầm người nghe

nên đành thôi

im lặng

Ta chẳng muốn viết gì cho đời thêm trĩu nặng

những buồn thương chắc thế cũng đủ rồi

những thăng trầm nên nép lại bên đời

giọt nước mắt nên nhường chỗ cho nụ cười nở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.