CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1057

Lúc trước quen ăn ngon mặc đẹp, xung quanh kẻ hầu người hạ, lại có phụ
mẫu sớm hôm kề bên, nên sau khi được sắc phong làm mẫu nghi một nước,
Vương hậu mới thành ra tâm kế, mưu mô suy tính thiệt hơn.

Lúc này đây, khi đã trút bỏ xiêm y lộng lẫy, tóc buộc ngang lưng, thân

ở nơi lãnh cung nhìn mây trôi lãng đãng, lòng Vương hậu lại nhớ tới những
việc cỏn con ngày trước.

Nhớ thời run rẩy bước chân vào phủ vương tử, đêm động phòng hoa

chúc, Vương hậu khẽ vén một góc khăn hồng, lặng lẽ liếc nhìn Hà Túc.
Nhớ cảm giác hân hoan khi Hà Túc thì thầm vào tai, rằng nàng đã mang cốt
nhục của ta. Nhớ cảm giác khi chuẩn bị trang điểm nơi hậu cung, rồi ung
dung nhận ngọc tỷ vương hậu trước mặt mọi người.

Một đôi phu thê như thế, sao lại từng bước, từng bước bị cuốn vào

quốc hận, thù nhà, đến nay ngoài những buồn thương vướng mắc, liệu còn
lại điều gì?

Đang khóc đến đứt gan đứt ruột, bỗng thấy có người chạm vào vai,

Vượng hậu ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn Hà Túc đang đỡ mình dậy.

“Vương hậu đừng khóc nữa. Ta nói thực với Vương hậu, Nhạc Chấn

dẫn quân bỏ chạy, thành đô không còn binh sĩ, nay Hà Hiệp dẫn theo đại
quân Vân Thường bao vây chúng ta rồi.”

“Hả!” Vương hậu thất kinh. Bị giam lỏng nhiều ngày nay, Vương hậu

không biết đến tin tức bên ngoài nên chẳng thể ngờ rằng tình hình lại tồi tệ
đến mức này.

“Mạnh yếu chênh lệch, biết rõ là thua, chi bằng ta không đánh trận

này. Giờ này ngày mai, quả nhân sẽ mở cổng thành, tự tay đưa thư hàng
cho Hà Hiệp”, Hà Túc cười cay đắng, “Nước đã mất, tội phản quốc của
Vương hậu và Quốc trượng, Quốc cữu có gì mà không thể đại xá?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.