CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1073

Thấy Hà Túc dịu dàng từ biệt thê tử, Quy Lạc vương hậu đau đớn

buồn thương, Hà Hiệp lặng lẽ đứng một bên, nhìn xung quanh, không có
một ai, chỉ còn vương phủ Kính An hoang tàn điểm xuyết những tấm lụa đỏ
gấm xanh, nỗi cô quạnh ngập tràn trong tim.

Nỗi hận bị người đời phản bội, bỏ rơi như núi lửa bùng phát, nhấn

chìm Hà Hiệp.

“Ngươi cũng không bắt buộc phải chết. Nể mối giao tình thuở nhỏ của

chúng ta, bản phò mã cho ngươi một cơ hội”, Hà Hiệp cười gằn, “Ba người
của vương tộc Quy Lạc, chỉ cần một người bằng lòng tự vẫn, thì có thể bảo
toàn tính mạng cho hai người còn lại, thế nào?”.

Vương hậu không ngờ tình thế bỗng nhiên thay đổi, liền nín thinh nhìn

sang Hà Hiệp, thật thà hỏi: “Tiểu Kính An vương nói có thật không?”. Nếu
được như thế, chỉ cần Vương hậu bằng lòng nhận lấy cái chết là có thể bảo
toàn mạng sống của phu quân và hài nhi.

Hà Hiệp chưa kịp trả lời, Hà Túc đã trầm giọng: “Vương hậu đừng

nên nhiều lời. Việc này đã quyết, không cần phải thay đổi”.

Hà Hiệp không ngờ Hà Túc lại kiên quyết đến thế, mặt bỗng biến sắc,

một tay đặt lên chuôi kiếm, cười lạnh lùng. Nhớ đến Diệu Thiên, từng lời,
từng cử chỉ, ánh mắt của hai người trước mặt đều như những lưỡi dao cứa
vào tim Hà Hiệp, khiến sát khí trào dâng.

“Đại vương…”, Vương hậu mắt đỏ hoe, khẩn cầu: “Thần thiếp chết

không đáng tiếc, chỉ cần Đại vương có thể…”.

“Có thể làm sao!” Hà Túc trừng mắt, ánh nhìn xót thương vô hạn, thấy

Vương hậu đẫm lệ bèn cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Biết đây là cơ hội cuối cùng được trò chuyện cùng thê tử, giọng Hà Túc
càng dịu dàng, thở dài: “Ta là phu quân của nàng nên phải bảo vệ nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.