CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1074

Khắp thiên hạ này có phu quân nào lại nhẫn tâm nhìn thê tử chết ngay trước
mắt mình?”.

Hà Túc không biết rằng khi rút gan rút ruột nói với thê tử những lời

này, cũng là lúc đâm thẳng một đao vào tim Hà Hiệp.

Khắp thiên hạ này, có phu quân nào lại nhẫn tâm nhìn thê tử chết ngay

trước mắt mình?

Nghe những lời này, trong đầu Hà Hiệp bỗng nổ ầm một tiếng, vỡ

tung, trước mắt trống rỗng, toàn thân chao đảo, cố gắng lắm mới đứng
vững được, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Hà Hiệp không cần suy nghĩ, rút
kiếm ra, nghiến chặt răng: “Ngươi thật đáng chết!”.

Hà Túc ngẩng đầu, ánh kiếm đã tới trước mắt. Sinh ra đã là vương tử,

tuy không bản lĩnh bằng Hà Hiệp, nhưng Hà Túc cũng là người kiêu ngạo,
lại có sẵn chủ ý hy sinh tính mạng để bảo vệ thê nhi, nên không hề kinh sợ
mà nhắm mắt đứng nguyên chỗ cũ, đợi cơn đau đến.

Bảo kiếm vung lên, thấy Hà Túc thần thái tự tại, nhắm mắt chờ chết,

lửa hận trong lòng Hà Hiệp lại càng bừng cháy, cảm thấy nhát kiếm này
quá nhân nhượng với Hà Túc. Ánh mắt nhìn sang Vương hậu đang phi thân
nhào tới chắn ngang đường kiếm, Hà Hiệp kiếm pháp cao siêu, lưỡi kiếm
ngay lập tức đổi hướng, hơi chuyển xuống dưới.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Hà Túc mở trừng mắt, cúi xuống nhìn, thấy thê tử đã nằm trong vũng

máu.

“Vương hậu! Vương hậu!” Hà Túc quỳ xuống, ôm Vương hậu vào

lòng, giọng đã khản đặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.