CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 113

Vậy là, vô duyên vô cớ Sở Bắc Tiệp lại thêm cho mình một thị nữ, và

cũng mơ hồ có thêm một mong muốn không nói thành lời, giống như được
thưởng thức món ăn ngon ngàn năm hiếm thấy, lòng xao xuyến nhưng lại
chẳng nỡ đưa lên miệng.

Tiểu Hồng mạo phạm Trấn Bắc vương, bị Trấn Bắc vương giữ trong

vương phủ, và cứ thế nàng bị ném vào căn phòng nhỏ tối tăm của vương
phủ, hai ngày liền không có ai hỏi đến.

Sở Bắc Tiệp muốn triệu nàng tới, nhưng không biết tại sao lại cố kiềm

chế bản thân.

Chàng không phải thánh nhân, tất nhiên cũng biết tức giận. Đêm

khuya thanh vắng, lại nghĩ đường đường là một Vương gia mà bị thị nữ kia
quay như chong chóng, còn đứng bên ngoài phòng ngủ của một nữ nhi
khác đúng ba đêm, lòng tự tôn của một đấng nam nhi lại bị đánh cho tơi
bời. Mỗi lần nghĩ tới đây, chàng cứ nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt,
chỉ muốn trói ngay nữ tử đáng ghét kia lại, ném vào đại lao, ném vào rừng
sâu đầy dã thú, hoặc ném xuống vực thẳm.

“Người đâu?”

“Có! Vương gia có gì dặn dò?”

Mạc Nhiên ngay lập tức xuất hiện sau cánh cửa, Sở Bắc Tiệp bỗng

thấy bình tĩnh hơn.

Không, chàng không muốn dễ dàng giết chết nàng. Nữ nhân đó phải

sống cả đời trong vương phủ để chịu tội. Khi rảnh rỗi, chàng sẽ đến chơi
đùa nàng, để nàng khóc lóc xin tha.

Đêm thứ hai, Sở Bắc Tiệp đang suy tính làm thế nào để báo thù Sính

Đình, thì nàng đã ngã bệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.