CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1131

cũng thường xuyên ra vào vương cung Quy Lạc, nghe thấy trong danh sách
ban thưởng của Hà Hiệp có vài món được Quy Lạc vương coi như báu vật
vô giá.

Hà Hiệp ngồi xuống, vẻ lãnh đạm, hình như đang cười, nhưng ánh mắt

chẳng hề tươi tỉnh, khiến người ngoài nhìn mà không hiểu.

Phi Chiếu Hành đợi thị vệ đọc xong, hành lễ tạ ơn: “Nhờ phúc của tiểu

Kính An vương, mạt tướng mới được đánh một trận vẻ vang như vậy, mạt
tướng sao dám nhận nhiều tặng phẩm thế này”. Nói xong hắn lại thận trọng
hỏi, “Thủ cấp của Nhạc Địch và Nhạc Chấn, tiểu Kính An vương vẫn chưa
nhìn qua, có…”.

“Không cần”, Hà Hiệp lắc đầu, “Ta còn không tin ngươi sao?”.

Hai thị nữ xinh đẹp dâng trà lên Hà Hiệp và Phi Chiếu Hành. Phi

Chiếu Hành tạ ơn Hà Hiệp, hai tay nhận lấy chén trà. Chén trà trong suốt
mỏng tang, nhìn qua đã biết là đồ quý hiếm, nhưng hoàn toàn không ăn
nhập với nơi phủ trạch tiêu điều này.

Hình như biết rõ Phi Chiếu Hành đang nghĩ gì, Hà Hiệp nhấp một

ngụm trà, nói: “Ta đã từng cho treo lụa đỏ gấm xanh nơi này, rồi sắp xếp
những đồ gia dụng tinh xảo, nhưng vẫn không thêm được chút ít sinh khí.
Ta cũng sai người sửa chữa những bức tường đổ nát ấy, nhưng vừa bắt đầu,
ta lại hạ lệnh dừng ngay. Ngươi biết tại sao không?”.

Phi Chiếu Hành đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn lại, rồi thận trọng

đáp: “Vương phủ Kính An ngày trước chính là vương phủ Kính An ngày
trước, cho dù tu sửa thế nào cũng không thể quay trở lại”.

Đôi môi mỏng của Hà Hiệp khẽ động, hình như đang mỉm cười,

nhưng chỉ thoáng qua: “Đúng thế, nếu đã mất đi, sẽ không bao giờ quay lại
được. Tại sao vào thời khắc phải chọn lựa lấy hay bỏ, con người ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.