CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1144

Mạc Nhiên gật đầu, rồi quay sang Phiên Lộc, nói từng tiếng rõ ràng:

“Thủ thành đại nhân, đại nhân cũng thật may mắn đấy. Nếu không phải Túy
Cúc cô nương đi bên cạnh, đại nhân đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi”.

Phiên Lộc cười ha ha, quay sang nói với Túy Cúc: “Ta rất thích cái cổ,

một tên bắn đi, hắn sẽ im miệng ngay lập tức”. Hắn đang định bắn tên,
bỗng toàn thân cứng đờ.

Một lưỡi đao sắc lạnh giơ ra từ phía sau, chuẩn xác kề vào cổ Phiên

Lộc, giọng nam thấp trầm vang lên: “Ta cũng thích cái cổ”.

Phiên Lộc vốn vô cùng tự tin về cảm giác nhạy bén của mình, trước

nay chưa từng có người nào có thể lặng lẽ tiến đến sau lưng như thế, trong
lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Phiên Lộc có sở trường về việc thăm dò địch,
nghe khí thế ung dung nói cười của nam nhân sau lưng, biết gặp phải cao
thủ, hắn thức thời buông chiếc nỏ trong tay, cố cười nói: “Vòng qua vòng
lại, hóa ra chính ta lại là con thỏ xúi quẩy”.

Túy Cúc quay đầu nhìn lại, càng thêm kinh ngạc, bịt miệng kêu lên:

“Trời ơi, là Vương gia…”.

Sở Bắc Tiệp đứng sau Túy Cúc, ngó nàng một cái: “Ngươi đã làm

Sính Đình đau lòng lâu quá rồi”.

“Bạch cô nương?” Túy Cúc quá kích động, đưa hai tay ôm lấy ngực

mình, cảm thấy trước mắt như có từng vòng lửa sáng lóa, nước mắt chỉ
chực trào ra. Nàng hít mấy hơi thật dài, ngập ngừng hỏi: “Bạch cô nương…
vẫn sống sao? Tốt quá rồi… tốt quá rồi… thế hài nhi? Hài nhi…”.

“Lát nữa hãy hàn huyên. Ngươi nhìn xem, cổ ta vẫn đang có thứ gì

này”, Phiên Lộc ngắt lời Túy Cúc.

Túy Cúc đang xúc động, vừa gạt lệ, vừa trừng mắt nhìn Phiên Lộc:

“Đến lúc này mà ngươi còn dám lớn tiếng với ta sao? Ngươi có biết sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.