CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1146

ta giao cả tòa thành này cho Trấn Bắc vương cũng được, nhưng ta có một
điều kiện”.

Sở Bắc Tiệp thấy Phiên Lộc chỉ một câu đã bóc trần ý định đến đây

của mình thì không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng: Một nhân tài hiếm có như
thế, sao phải uất ức làm chức thủ thành ở cái thành bé cỏn con này? Thấy
Phiên Lộc nói vòng vo, cuối cùng đưa ra điều kiện, Sở Bắc Tiệp đã đoán
được bảy, tám phần, lưỡi đao kề trên cổ hắn cũng lỏng hơn, rồi đưa mắt ra
hiệu cho Mạc Nhiên.

Mạc Nhiên hỏi: “Điều kiện gì?”.

Phiên Lộc suy nghĩ giây lát, bỗng lại thay đổi: “Sai rồi, Thả Nhu dù gì

cũng là một tòa thành trì, đổi lấy một điều kiện thật không đáng giá, ta có
hai điều kiện”.

Lần đầu tiên thấy có người trong lúc sống chết mà vẫn lôi thôi như

thế, Mạc Nhiên cũng ngẩn người.

Biết bản tính Phiên Lộc, Túy Cúc ngẩng lên thấy máu trên cổ hắn vẫn

đang chảy thì càng lo lắng, bụng mắng thầm Phiên Lộc lúc này rồi mà còn
chọc giận Sở Bắc Tiệp, vội nói: “Ngươi bớt nói đi vài câu được không?”.
Chẳng biết tại sao, bàn tay Túy Cúc cứ run rẩy, nghĩ rằng vì Bạch Sính
Đình, chắc Vương gia cũng phải nể mặt mình vài phần, nên nhìn Sở Bắc
Tiệp với ánh mắt khẩn cầu: “Vương gia, tính hắn như thế, Vương gia đừng
trách”.

Phiên Lộc thấy Túy Cúc như thế, trong lòng ngọt hơn ăn mật, bất chấp

tính mạng còn đang trong cơn nguy hiểm, bật cười.

Túy Cúc vừa lo vừa giận, véo tay hắn một cái.

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhìn hành động giữa hai người họ, suy nghĩ

một lúc, hạ giọng hỏi: “Ngươi cứ nói hết cả hai điều kiện đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.