CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 1166

hoặc, càng ngày càng đáng sợ. Nói đi nói lại, đều là việc thành lập tân quốc
sẽ gây ra họa lớn.

Những lời đồn đại đó cũng len lỏi vào tận trong quân.

Trong đại quân Vân Thường vốn cũng có những đại tướng không tán

thành việc thành lập tân quốc, tuy không dám nói ra, nhưng cứ ấm ức trong
lòng. Đối với hàng binh của ba nước còn lại, mười người thì có đến tám
người oán hận Hà Hiệp.

Hà Hiệp thấy họ không dám lên tiếng, cũng chẳng làm khó, chỉ cười

nói: “Mấy thủ đoạn vặt vãnh này mà cũng dọa được các ngươi sao? Chẳng
qua chỉ là có người đang ngầm chọc phá thôi. Truyền lệnh, các vùng tăng
cường phòng bị cảnh giác. Các ngươi chọn ra mấy người có tài cán đi khắp
nơi điều tra, vạch trần mấy trò này cho ta!”. Nói xong, Hà Hiệp cúi xuống
phê duyệt đống tấu chương, rồi mới bảo: “Lui cả ra đi!”.

Hai quan viên như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài. Ra khỏi bậc cửa,

họ quay lại nhìn nhau, áo ai cũng ướt nhẹp.

Gió đêm thổi đến, lạnh thấu xương.

Đông Chước nhận lệnh cai quản đạo quân Vĩnh Xương, từ Vân

Thường đã kịp đến đây. Đông Chước từ nhỏ đã đi theo Hà Hiệp, thân phận
hơn người, các quan văn võ khác đều về nơi ở đã được bố trí, Đông Chước
vừa đến Quy Lạc, đã vào ở hẳn trong vương cung.

Hai viên quan vừa đi, Đông Chước đã bước vào. Thấy Hà Hiệp đang

nhắm mắt ngồi dựa vào ghế, như dưỡng thần, Đông Chước bèn liếc mắt
sang đống công văn chất đầy trên bàn, khẽ nói: “Thiếu gia mệt rồi, hay
nghỉ ngơi sớm đi”.

Đông Chước nói liền hai lần, Hà Hiệp mới từ từ lắc đầu, mở mắt, nói:

“Không sao. Mấy hôm nay ngươi cũng bận rồi, mau về nghỉ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.