CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 127

Da thịt chàng đã kề ngay bên cổ nàng, hơi nóng bao trùm, Sính Đình

khẽ thu người lại trong lòng Sở Bắc Tiệp, giọng nói vô cùng đáng thương:
“Tự cổ chỉ có khúc ca khải hoàn, lấy đâu ra khúc hàng ca?”.

“Nàng hát khúc đầu tiên, từ nay sẽ có”, Sở Bắc Tiệp mỉm cười uy

hiếp, “Còn không hát, đừng trách bản vương đuổi giết tới cùng”, rồi làm ra
vẻ như sắp hôn nàng đến nơi.

“Đừng…”, Sính Đình không biết làm thế nào, đối với người này, thất

bại của nàng dường như do Trời định. Nàng chỉ còn cách cố trừng mắt nhìn
chàng một cái, rồi thở dài cho bản thân.

Ở khoảng cách gần như vậy, Sở Bắc Tiệp như bị cái nhìn oán thán của

nàng bắt mất hồn, không làm chủ được muốn đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi
người đang ôm trong lòng. Nhưng, chàng chưa kịp cúi đầu, Sính Đình đã
khẽ khàng cất tiếng hát.

“Có yến bay, mới có tình cảm; có tình cảm, mới thành tương tư; vừa

gặp đã vui, vừa gặp đã vui…”

Giọng ca mượt mà của Sính Đình thực có sức lay động lòng người. Sở

Bắc Tiệp nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, hồi lâu mới mở choàng mắt:
“Từ nay trở đi, khi nàng hát, không cho phép người ngoài được nghe. Nếu
không, sẽ khiến bao người phải luyến lưu, bao người phải thương nhớ”.
Nói xong, sắc mặt đang vui vẻ của chàng bỗng chuyển sang nghiêm túc, hạ
giọng: “Một giai nhân thế này, không thể chỉ là nô bộc trong Hoa phủ. Rốt
cuộc nàng là ai?”.

Lời nói tựa sét đánh ngang tai. Sính Đình bao lần xuất chinh theo thiếu

gia, túc trí đa mưu, nhưng chưa từng giao chiến mặt đối mặt như vậy,
huống hồ đối thủ của nàng lần này lại chính là Trấn Bắc vương danh tiếng
lẫy lừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.