CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 146

Sau đêm ân ái đầu tiên, Sở Bắc Tiệp đã bỏ hẳn một ngày công vụ để ở

bên nàng.

“Tháng Mười hoa quế thơm nồng…”

Được người thương yêu đích thân cài hoa quế thơm nồng lên mái tóc,

Sính Đình thoắt quay đầu, trong vòng vô cùng thê lương, nhưng vẫn tặng
chàng một nụ cười ngọt ngào.

Sở Bắc Tiệp kề sát tai nàng, khẽ bảo: “Đợi đến mùa xuân, hoa trong

hậu viện nở đầy, mỗi ngày ta sẽ tự tay hái một đóa đẹp nhất, cài lên mái tóc
nàng”.

“Người vốn không đẹp, lại làm nền cho hoa, chẳng phải càng khó coi

sao?”

“Thế thì nàng cất giọng hát, để hoa xấu hổ mà tàn.”

Tiếng cười của Sở Bắc Tiệp vang vọng trong vương phủ.

Sính Đình càng thêm tan nát cõi lòng.

Mùa xuân, khi trăm hoa đua nở, chàng ở Đông Lâm, thiếp ở nơi nao?

Liền hai mươi ngày, Sở Bắc Tiệp không rời nàng nửa bước. Như biết

trước sẽ mất nàng, chàng cứ quẩn quanh bên nàng như đứa trẻ nghịch
ngợm, như người đói khát tham lam tìm kiếm.

Trái tim Sính Đình sắp hóa thành nước.

“Sao không thấy Mạc Nhiên?”

“Ta sai Mạc Nhiên đi làm chút việc, hôm qua mới về”.

“Việc gì quan trọng mà cần đến Mạc Nhiên ra ngoài?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.