CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 187

“Sính Đình, từ lúc trở về, muội chưa từng kể với ta về việc trong

vương phủ Trấn Bắc.”

“Sở Bắc Tiệp đã sớm nghi ngờ muội, nên khi phê duyệt công văn, dù

muội ở trong phòng, nhưng cũng chẳng đọc được gì.”

Những phỉ thuý trân châu, xưa nay ở nơi nào.

Vương phủ Kính An một thời lẫy lừng chốn thành đô Quy Lạc, giờ

bỗng thành phòng dột nhà không, hiên đổ ngói vỡ. Thế sự khó lường, sao
trách được lòng người thay đổi?

“Quy Lạc đã có năm năm yên bình, trong năm năm ấy, Đại vương có

thể chỉnh đốn quân ngũ, đối kháng với Đông Lâm. Chúng ta làm được việc
này cũng coi như xứng đáng với bao đời quốc ân. Hà Túc là đại vương Quy
Lạc, hắn bất nhân, nhưng chúng ta không thể bất trung. Từ nay trở đi,
vương phủ Kính An không còn tồn tại. Chúng ta muốn quy ẩn sơn lâm,
không bao giờ xuất hiện nữa.” Hà Hiệp im lặng một lát, rồi lại nói, “Nhưng
Hà Túc quyết truy đuổi đến cùng, thù riêng của vương phủ Kính An cũng
không ít. Cả tứ quốc đều có đám quyền quý muốn truy sát chúng ta, thế
nên, việc giữ bí mật hành tung liên quan trực tiếp đến sinh tử tồn vong”.

Cơn lạnh thấu xương bất chợt bao trùm lên suy nghĩ của Sính Đình,

như sợi dây thừng cột chặt tim nàng.

“Thiếu gia…”, Sính Đình cắn chặt răng, run rẩy một hồi mới nói ra

thành tiếng, “Thiếu gia nghi ngờ muội?”

“Muội dụ Sở Bắc Tiệp, lập công lớn cho Quy Lạc, Muội là bậc kỳ nữ

hiểu rõ đại nghĩa. Ta tin muội.” Hà Hiệp ngẩng lên trời, nhắm mắt lại, im
lặng một hồi, rồi bỗng mở mắt, lạnh lùng hỏi, “Nhưng, Sính Đình, muội có
tin muội không?”

Tám từ vừa hỏi, từng từ đâm thẳng vào tim nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.