CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 19

Đúng lúc ấy, Sở Bắc Tiệp trở về, vừa bước vào cung, vừa hỏi: “Cái gì

mà không tìm được người?”.

Sính Đình mỉm cười, thuật lại toàn bộ sự việc: “Chàng không thấy

mấy ngày nay Mạc Nhiên luôn tìm cớ đến chỗ thiếp sao? Nào là mới có
cống phẩm, muốn Hoàng hậu xem qua, nào là chuẩn bị lễ mừng vương
đình[3] sắp tới, có nhiều tiết mục cần Hoàng hậu phê duyệt, chẳng lẽ không
phải vì nàng công chúa đó? Chỉ là thiếp thấy nàng ấy quá thông minh,
không dễ gì gật đầu đâu. Lần này thì Mạc Nhiên phải khổ sở rồi”.

[3] Vương đình: Đất nước lớn thống trị tất cả các dân tộc thiểu số

trong khu vực.

Sở Bắc Tiệp cười nói: “Đã phải chịu khổ bằng ta chưa?”. Ra hiệu cho

đám cung nữ lui ra xong, Sở Bắc Tiệp bế bổng Sính Đình lên giường.

Sính Đình bị chàng nhìn tới đỏ mặt: “Chàng thật là… Đường đường là

hoàng đế, còn không biết chừng mực”. Nàng quay đi, Sở Bắc Tiệp rút ngay
cây trâm phượng trên đầu, khiến mái tóc đen mượt của nàng trải dài xuống
giường.

Sở Bắc Tiệp chầm chậm cúi xuống, thưởng thức hương thơm phảng

phất nơi cổ nàng, khẽ hỏi: “Hoàng hậu còn nhớ khúc ca năm đó hát cho ta
nghe không?”.

“Không nhớ.” Đôi mắt đẹp của Sính Đình khẽ động, nàng ai oán nói,

“Thiếp chỉ nhớ năm đó có người đập vỡ cây đàn của thiếp, nhốt thiếp ẩn cư
ở một nơi khác, còn ức hiếp thiếp trăm bề”.

“Ta biết sai rồi”, Sở Bắc Tiệp vội đầu hàng, dịu giọng dỗ dành, “Một

ngày đẹp trời thế này, không lẽ Hoàng hậu lại muốn dành thời gian hồi ức
tới câu chuyện dài của chúng ta sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.