CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 193

lớn hơn ngươi mấy tháng đó. Gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem nào”.

Đông Chước buồn bã cắn chặt răng, suy nghĩ hồi lâu, mới khẽ gọi:

“Tỷ tỷ”.

“Đệ đệ ngoan.” Sính Đình ra dáng tỷ tỷ dặn dò, “Ở đời khó nhất là

phải biết tiến biết lùi. Hôm đó dụ được Sở Bắc Tiệp, ta đã tiến. Nay, đã đến
lúc ta phải lùi rồi”.

“Nhưng tỷ là người của vương phủ Kính An, biết đi đâu bây giờ?

Trong danh sách những người của vương phủ Kính An mà Đại vương truy
bắt có tên tỷ, Sở Bắc Tiệp cũng sẽ không tha cho tỷ đâu.”

“Ta tự biết sắp xếp.”

Những điều buồn bực phải nín nhịn trong lòng bao ngày nay giờ bỗng

bùng phát, Đông Chước phẫn nộ: “Đệ biết thiếu gia nghi ngờ tỷ. Để đệ đi
nói với thiếu gia”.

“Không được đi.”

“Đệ không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Lần này thiếu gia sai rồi.

Cứ như vậy, thiếu gia cũng đâu có khác gì vị Đại vương đang theo dõi hành
tung và tiêu diệt vương phủ Kính An ta.”

“Đứng lại!” Sính Đình vội kéo Đông Chước lại, nhìn hắn chằm chằm,

nói, “Thiếu gia nghi ngờ không sai đâu”.

Đông Chước sững sờ, chau mày ngạc nhiên: “Tỷ nói gì vậy? Đệ

không tin tỷ lại có lòng khác với vương phủ Kính An”.

Sính Đình ngẩn người, thở dài: “Có nói đệ cũng không hiểu được. Dẫu

sao, ta đi, tốt cho vương phủ, tốt cho thiếu gia, và tốt cho cả ta. Đúng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.