CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 209

“Chàng không hỏi.” Dương Phượng trả lời. “Chỉ cần là bằng hữu của

ta, chàng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ, chỉ là…”. Khuôn mặt đầy đặn hơn hẳn
Sính Đình bỗng trở nên u ám, “Chàng sắp dẫn binh rời khỏi thành đô rồi”.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, như khi mây đen kéo đến che kín

bầu trời khiến lòng người hoảng hốt.

Sính Đình cầm chiếc gương đồng trong tay Dương Phượng, đặt xuống

bên giường, mím môi không đáp.

Dương Phượng nói: “Hai chúng ta thân thiết từ nhỏ, luận về tài đàn, ta

không kém muội, nhưng nếu luận về mưu lược, ta chẳng thể sánh bằng
muội”.

Sính Đình miễn cưỡng nở nụ cười: “Tỷ vẫn kiêu ngạo, sao bỗng dưng

lại khiêm tốn thế?”.

“Ta chỉ có chút thông minh vặt trong chốn khuê phòng, trong bốn bức

tường, ra oai với gia nhân. Quản một cái sơn trại Đoá Đoá Nhĩ hay một phủ
tướng quân còn được. Nhưng nói đến việc quân đại sự, muội mới là bậc nữ
đại trượng phu.” Đôi mắt sâu đen của Dương Phượng nhìn Sính Đình, khẽ
hỏi, “Tại sao Đại vương lại đột nhiên triệu gấp Tắc Doãn về, để chàng nắm
hết binh quyền? Tắc Doãn không phải là người mưu cầu danh lợi, trừ khi
Bắc Mạc nguy cấp, còn không chàng sẽ chẳng bao giờ bỏ mặc tất cả, phản
bội lời thề với ta năm xưa để quay lại nơi này. Ta không hiểu chuyện quốc
gia đại sự, Sính Đình, muội nói cho ta biết, việc này là vì sao?”, Dương
Phượng gằn từng tiếng một.

Bên ngoài kia hoa thơm chim hót, trong này lại im lặng khác thường.

Sính Đình trầm lặng, cúi đầu không nói.

Ánh mắt truy hỏi của Dương Phượng như đang thiêu đốt đỉnh đầu

nàng. Không biết bao lâu sau, Sính Đình mệt mỏi, ngẩng đầu lên, dựa vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.