CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 227

Ánh mắt Bắc Mạc vương đầy vẻ ngưỡng mộ, tán thưởng: “Tiểu thư

quả nhiên lợi hại, suy tính chu toàn, đánh đòn tâm lý phủ đầu”.

“Đại vương quá khen.” Sính Đình điềm đạm tiếp lời, “Nhưng nếu

Kham Bố bị công phá, quân địch Đông Lâm sẽ thừa thắng tiến về Bắc Nha
Lý. Đến lúc đó, e là bất cứ tin tức gì về Đông Lâm vương cũng không thể
ngăn được vó ngựa của Sở Bắc Tiệp. Vì thế, buộc phải cắt cử người có thể
cầm chân Sở Bắc Tiệp, cố thủ Kham Bố, để Sở Bắc Tiệp hiểu rằng tấn công
Bắc Nha Lý không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể hoàn thành”.

“Ngoài tiểu thư ra, khó có ai đảm đương nổi việc này.”

Đến nước này, Bắc Mạc vương đâu dám chậm trễ, nhanh chóng mang

ra binh phù và vương lệnh đã chuẩn bị sẵn, đi xuống, hai tay đưa cho Sính
Đình. Đại vương nhìn chăm chăm nữ tử yếu mềm trước mặt, người sắp
nắm giữ quân quyền cao nhất của biên cương Bắc Mạc, trầm giọng nói:
“Tiểu thư bảo trọng, sự an nguy của Bắc Mạc trông cậy cả vào tiểu thư”.

Khẽ hít một hơi thật sâu bầu không khí lạnh và trong trẻo, Dương

Phượng bước đến cạnh Sính Đình: “Ta sẽ viết thư cho Tắc Doãn, nói rõ
mọi chuyện của muội. Có Tắc Doãn, muội không phải đau đầu về chuyện
tướng sĩ không phục tân soái”.

Sính Đình cầm binh phù và vương lệnh trong tay, đứng yên không

đáp, dường như đầu óc nàng đã bay đến Kham Bố xa xôi với muôn vàn đao
quang kiếm ảnh. Nàng sao có thể yên lòng? Nàng sắp tái ngộ Sở Bắc Tiệp,
đối đầu với Sở Bắc Tiệp trên sa trường đổ máu, trước thiên quân vạn mã.

Một ngày sau, mê dược đã được hoàn tất. Sính Đình không vào cung

nữa mà giao mê dược cho Dương Phượng, dặn kỹ cách dùng, rồi nhắc nhở:
“Nhớ cho kỹ, chỗ này chỉ đủ để bỏ mê một người”.

Dương Phượng cẩn trọng nhận lấy, thắc mắc: “Sao không làm ra hai

phần, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, há chẳng phải xôi hỏng bỏng không sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.