CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 229

Để người ta biết tân chủ soái mắt đỏ hoe xuất chinh, đại quân Bắc Mạc

sao có thể thuận theo?

Dương Phượng đuổi theo ra cửa, dừng trước mặt Sính Đình, đôi mắt

đen nhìn nàng hồi lâu, khẽ nói: “Muội thân là nữ nhi, làm chủ soái thì cứ ở
trong trướng soái trù mưu tính kế, đừng vì hiếu thắng mà đích thân xông
pha nơi chiến trường”.

Sính Đình ngạc nhiên, hồi lâu mới hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm

động. Nàng khẽ nắm tay Dương Phượng, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, muội
đâu phải người không yêu quý bản thân? Cái gì mà chiến đấu nơi sa trường,
chẳng qua cũng chỉ là nói chơi thôi, muội còn chẳng cầm nổi ngọn đao
thanh kiếm mà… Không còn sớm nữa, muội phải đi đây, đến khi chiến
thắng trở về còn bế bảo bối của tỷ và Tắc Doãn nữa. Mà, tới lúc đó, chắc
bảo bối vẫn chưa chào đời”.

Trong lòng vô cùng buồn bã, nhưng Dương Phượng cố ngăn những

giọt nước mắt đang chực trào ra, cắn môi nói: “Thân làm chủ soái mà còn
đùa cợt thế sao?”. Im lặng giây lát, cuối cùng nước mắt nàng cũng trào ra.

Lúc ngẩng lên, Sính Đình đã không còn ở trước mặt Dương Phượng

nữa. Chỗ cổng nhỏ của hoa viên thoáng bóng áo xanh, người đã đi rồi.

Xe ngựa lao đi vội vã, cát vàng cuồn cuộn, khiến người ta không nhìn

rõ được con đường phía trước.

Sính Đình vén tấm rèm che xe, nheo mắt quan sát địa hình xung

quanh. Thời gian ở trên xe, nàng đã mở tấm bản đồ Kham Bố ra, xem đi
xem lại mấy lần, ghi nhớ tên gọi, phương hướng, vị trí của những vùng đất
dốc, đồi núi, sông ngòi… lân cận. Nàng cũng phân tích kỹ tình hình quân
Bắc Mạc qua lời Bắc Mạc vương, thuộc lòng tên gọi và sở trường của từng
vị tướng lĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.