CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 308

thuộc của mình. Hồi lâu, chàng mới thở dài: “Tiểu viện cuối cùng ở phía
đông của vương phủ, ngoài cửa trồng những chậu hoa màu tím, trong gian
phòng còn có một cây đàn cổ”. Thở than hồi lâu, giọng chàng bỗng trầm
xuống, lạnh lùng phát lệnh: “Bắt lấy!”.

Râu tóc Tang Đàm vốn đã dựng ngược, nghe thấy mệnh lệnh của Sở

Bắc Tiệp bỗng rùng mình một cái, đang cố cắn răng lấy vật trong tay áo ra,
thì Mạc Nhiên đã nhào đến. Tang Đàm là quan văn, đâu phải là đối thủ của
mấy tướng quân vốn lăn lộn trên sa trường, ngay tức khắc hắn ngã lăn ra
đất.

Tang Đàm ngã xuống đất, kinh hãi, giọng run rẩy: “Bản thừa tướng là

người truyền Vương lệnh, Vương gia làm thế này chẳng khác nào mưu
phản”. Mấy cận vệ thân thiết phía sau Sở Bắc Tiệp cũng xông lên, trói Tang
Đàm lại.

Mấy chục thị vệ trong cung đình đi theo Tang Đàm cũng không khá gì

hơn. Họ còn chưa kịp phản ứng, mấy trăm ánh kiếm sáng lóa xung quanh
đã đồng loạt rút “xoẹt” khỏi bao, vây kín lấy họ.

Trong nháy mắt, đoàn nghênh đón Trấn Bắc vương vào thành đã bị

trói chặt như cái “bánh chưng”.

Mạc Nhiên đẩy Tang Đàm về phía chân Sở Bắc Tiệp, bẩm báo:

“Vương gia, trong ống tay áo của ông ta có giấu nỏ ngắn. Ba mũi tên đều
được tẩm thuốc độc, nếu bắn sát người, khó ai có thể tránh được”.

Mấy âm thanh buồn bã vang lên, nỏ ngắn và tên bị vứt xuống nền đất

vàng, bám đầy bụi.

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp dừng lại trên đỉnh đầu Tang Đàm. Cả người

Tang Đàm run rẩy, phụ mẫu thê tử đều ở thành đô, hắn không thể bỏ mặc
tính mạng của cả cửu tộc để xin Sở Bắc Tiệp một con đường sống. Nếu đã
phải chết, thà ngẩng cao đầu vênh cái mặt đang run rẩy mà hét lên: “Sở Bắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.