CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 310

Tang Đàm lộ vẻ ngang ngược của quan văn, quay đi không đáp.

Mạc Nhiên đứng sau hắn, nói giọng lạnh lùng: “Tả thừa tướng chưa

từng dẫn quân, không biết trong quân có một quy định. Nếu bắt được tù
binh không chịu phục tùng, quân đội sẽ lột hết y phục của tù binh để mua
vui cho các huynh đệ, rồi mới tiến hành tra khảo”.

Sắc mặt Tang Đàm trắng bệch.

Quân doanh không có nữ nhân, hàng vạn binh sĩ bị cấm dục bao nhiêu

ngày nay, không cần đoán cũng biết hai chữ “mua vui” ấy có nghĩa gì. Tra
khảo kìm kẹp đã đành, còn nỗi nhục bị lột sạch y phục làm trò mua vui, có
chết hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại tổ tông. Toàn thân Tang
Đàm run rẩy, không còn vẻ cứng đầu lúc trước nữa.

“Nói.” Sở Bắc Tiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ, giọng lạnh lùng như

chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tang Đàm mồ hôi ròng ròng, quay lại nhìn Mạc Nhiên vẻ oán hận,

nghiến răng đáp: “Vương gia tưởng rằng độc kế của mình hoàn toàn kín kẽ
hay sao? Ngay đêm đó, Đại vương đã bắt được tên tặc tử hạ độc, sau khi tra
khảo hắn, hắn đã cung khai là gian tế của Bắc Mạc, còn người cung cấp độc
dược chính là nữ tử họ Bạch, tên Sính Đình. Hừ, Bạch Sính Đình chẳng
phải chính là nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ của Vương gia hay
sao?”.

Mạc Nhiên nghe mà sững sờ, ngạc nhiên nhìn Sở Bắc Tiệp.

Trời đất lặng im, cả cơn cuồng phong gào thét tàn phá lúc trước giờ

cũng im bặt.

Dáng hình vững như bàn thạch của Sở Bắc Tiệp không hề nhúc nhích,

không ai có thể nhìn thấu biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Toàn quân im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.