CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 316

“Binh mã của vương đệ có tàn sát dân chúng không?”

“Sau khi phản quân vào thành thì không tới nhà dân, chỉ cáo thị tất cả

dân chúng ở trong nhà, không được ra ngoài dò xét. Nếu dân chúng không
thừa cơ làm loạn thì tính mạng vẫn an toàn.”

Đông Lâm vương chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Quan viên thì sao?

Những quan lại thường ngày bất hòa với vương đệ có gặp phải họa diệt
môn?”.

Sở Lôi nghe thấy tiếng đuổi giết ngoài điện càng lúc càng gần, lại thấy

Đại vương vẫn không chịu di giá, thần sắc đã lộ vẻ lo lắng, nhưng quân
thần khác biệt, nên vẫn phải chau mày bẩm báo: “Bẩm Đại vương, nghe nói
phản quân đã canh giữ bên ngoài trạch viện của các quan viên, tướng lĩnh
của đám phản quân đó rất quen thuộc với những quan viên trong triều, gặp
ai bắt người đó, không biết đã nhốt họ ở đâu, nhưng tạm thời tính mạng vẫn
an toàn. Đại vương, thời gian quý báu, mời Đại vương di giá!”.

“Có thể di giá đến đâu?” Đông Lâm vương cười khổ, “Từ lúc trao ý đồ

cho Tả thừa tướng ra ngoài thành nghênh đón Bắc Tiệp, quả nhân đã đoán
được sẽ có lúc này. Ta đã quá tin vào tình huynh đệ, mà không nắm giữ
binh quyền. Có ngày hôm nay, ta biết trách ai. Đại họa đang giáng xuống
Đông Lâm ta, chỉ mong…”. Lời còn chưa dứt, tiếng huyên náo ngoài điện
đã sát bên tai, hình như phản quân đang đuổi giết đến tận đây.

Trong chốc lát, tiếng huyên náo bỗng im bặt.Trong ngoài đại điện im

ắng khác thường, tất cả những người có mặt lòng đều chùng xuống.

Rầm!

Cửa đại điện bật mở, một thái giám run rẩy chạy vào, quỳ xuống giọng

run run: “Đại vương, khởi bẩm Đại vương…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.