CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 317

Vương hậu thấy thế, biết rõ mình đã hết thời, bỗng trở nên trầm tĩnh lạ

thường, lau nước mắt đứng phắt dậy, giơ tay tát cho tên thái giám một cái,
giọng lạnh lùng: “Có việc bẩm báo thì cứ bẩm báo cho rõ, lôi thôi cái gì?”.
Nói xong Vương hậu buông ngón tay ngọc nắm lấy áo phượng, để lộ các
khớp tay trắng bệch.

Tên thái giám mặt đã sưng vù, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn hơn, vội

dập đầu bẩm báo: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Khởi bẩm Đại
vương, Trấn Bắc vương cầu kiến”.

Biết rõ quân đội của Trấn Bắc vương đã tấn công đến nơi, nhưng lúc

này đây nghe ba chữ “Trấn Bắc vương”, ai ai cũng bị chấn động mạnh.

Vương hậu nói giọng thê thảm: “Hắn đến cũng tốt, chắc là muốn tự

tay giết chết huynh tẩu đây”.

“Đại vương!” Hữu thừa tướng Sở Tại Nhiên tóc trắng như cước bỗng

gọi to một tiếng, rồi quỳ xuống chân Đông Lâm vương khóc lóc thảm thiết,
“Lúc trước, lão thần đã khổ sở khuyên nhủ Đại vương đừng ra nghiêm lệnh
đó với Trấn Bắc vương, tránh việc mấy vạn quân tinh nhuệ làm phản. Đại
vương lòng đau vì hai vương tử nên không nghe theo, cử Tang Đàm ra
ngoài thành ban lệnh, nay quả nhiên đã gây đại họa cho Đông Lâm ta. Việc
đến nước này, lão thần lại mạo muội xin được dâng một lời, nếu Đại vương
thấy trái tai, lão thần xin được dập đầu chết ngay dưới chân Đại vương”.

Đông Lâm vương thở dài: “Khanh khóc cái gì chứ, trong lòng quả

nhân hiểu rõ. Ái tử chết thảm, mọi dấu vết đều chỉ về vương đệ, quả nhân
nhất thời hồ đồ sinh lòng nghi ngờ mà ban ra vương lệnh, ép mười vạn tinh
binh mưu phản, dẫn đến đại họa quốc gia. Nay xem ra, lời lão Thừa tướng
nói đã hoàn toàn đúng, nếu muốn đoạt vương vị, hà tất vương đệ phải giết
hai vương tử, chỉ cần dẫn quân về thành đô phản công là có thể đoạt được
vương vị”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.