CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 325

“Vương gia quên rồi sao? Chúng ta đã từng thề với ánh trăng, cả đời

không phụ bạc.”

Sở Bắc Tiệp lạnh lùng nhắc lại, gằn từng chữ: “Thề với ánh trăng, cả

đời không phụ bạc?”.

Ánh mắt Sính Đình vẫn đẹp như thuở ban đầu: “Vương gia đã quên lời

thề của chúng ta rồi sao?”.

“Ta vẫn nhớ”, Sở Bắc Tiệp gật đầu.

“Lời thề còn đó…” Sính Đình uyển chuyển tiến về phía trước, giơ tay

về phía Sở Bắc Tiệp, xúc động nói, “Hãy cho Sính Đình đi theo Vương gia
đến tận chân trời góc bể, từ nay vinh nhục, sinh tử đều nghe theo Vương
gia”.

Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm bàn tay trắng quen thuộc đang ở ngay

trước mắt, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.

Chàng đã nắm bàn tay ấy không dưới ngàn lần, ngắm nghía ngợi khen,

nhớ rõ cả sự ấm áp trơn nhẵn, khéo léo dịu dàng của nó.

Chàng chỉ chưa bao giờ nghĩ, bàn tay ấy lại biết dùng thủ đoạn sớm

nắng chiều mưa như thế.

Sính Đình không chút kinh sợ, ngoan ngoãn đứng trước mặt chàng,

cũng giống như lần đầu tiên quỳ trước mặt chàng, hát câu, “Giai nhân anh
hùng, dùng binh không sợ dối lừa” với đôi mắt biết nói long lanh nhìn thấy
cả đáy ngày nào, vẫn sáng lấp lánh.

Sở Bắc Tiệp im lặng hồi lâu không nói, một lúc sau mới trầm giọng

bảo: “Sính Đình, ta hỏi mấy câu”.

“Vương gia cứ hỏi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.