CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 333

Khi ráng chiều đỏ ối, người được Mạc Nhiên sai đi nghe ngóng đã

thêm mấy lần về bẩm báo tình hình của Sính Đình.

Tên thuộc hạ cứ đứng đó lúng túng gãi đầu: “Thuộc hạ nấp không kỹ,

bị Sính Đình cô nương phát hiện. Không những Sính Đình cô nương không
giận mà còn cười với thuộc hạ, bảo: Từ mai ngươi không phải tốn công vì
ta nữa. Vương gia của các ngươi là người quyết đoán, đến hôm nay cũng
nên kết thúc rồi”.

Hai hàng lông mày của Mạc Nhiên càng chau lại, đang định nói gì,

bỗng trong phòng vang lên giọng nói của Sở Bắc Tiệp: “Mạc Nhiên có
ngoài đó không? Vào đây!”.

“Vâng, thưa Vương gia.”

Mạc Nhiên vội vàng đẩy cửa bước vào. Sở Bắc Tiệp ngồi ở chỗ không

có ánh sáng, khiến người ta không nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt,
nhưng có vẻ đã khôi phục được khí thế quyết đoán trên sa trường, chắc
trong lòng đã có sự định đoạt.

“Ngươi đi bảo nhà bếp làm đậu phụ bát bảo, cá kho, canh thịt viên phỉ

thúy sợi bạc[2], một đĩa táo hong khô…” Sở Bắc Tiệp chậm rãi gọi một lúc
đến mười hai, mười ba món ăn.

[2] Món canh thịt viên hầm, bên trên mỗi viên thịt có rắc dưa chuột và

rau chân vịt thái sợi.

Mạc Nhiên vừa gật đầu, vừa ghi nhớ, trong lòng biết rõ đây đều là

những món hằng ngày Sính Đình yêu thích.

Quả nhiên, cuối cùng Sở Bắc Tiệp nói: “Làm xong, mang sang chái

nhà phía tây”. Thấy Mạc Nhiên vâng một tiếng, Sở Bắc Tiệp lại dặn tiếp,
“Mang lên ba vò rượu nặng nhất cho ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.