CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 335

“Nói với nàng rằng, đời này Sở Bắc Tiệp ta yêu nhất nàng và cũng hận

nhất chỉ có một người. Ta không giày vò nàng nữa, ta cho nàng được thoải
mái.” Sở Bắc Tiệp nhìn chăm chăm vào ánh nến, như thể trong đó có một
bóng người, rồi cắn răng nói, “Đi, lấy tính mạng của nàng về đây!”.

“Vương gia, việc này…”

“Đây là quân lệnh!”, Sở Bắc Tiệp bỗng quát lên.

Toàn thân run rẩy, Mạc Nhiên nghiến răng, cố ra vẻ trang nghiêm trả

lời: “Tuân lệnh!”.

Bỏ lại tất cả những thứ khác, mắt hổ trợn trừng đến bên tường. Mạc

Nhiên rút thanh bảo kiếm, đầu không ngoảnh lại mà đi thẳng sang chái nhà
phía tây.

Sở Bắc Tiệp nhìn theo bóng dáng Mạc Nhiên dần mất hút trong bóng

đêm, lòng đau như cắt. Chàng đứng bật dậy, nhưng hai đầu gối đã mềm
nhũn, không thể đứng vững. Sở Bắc Tiệp chống hai tay vào bàn, xô bát đĩa
vào nhau loảng xoảng.

“Nàng… tại sao nàng lại làm như vậy? Tại sao… tại sao!” Sở Bắc

Tiệp giận dữ nghiến răng, không biết đang hỏi người trong chái nhà phía
tây, hay hỏi chính mình.

Đôi mắt thất thần nhìn về phía chân trời, trăng treo trên bầu trời đêm,

quạnh quẽ và lạnh lùng.

Vầng trăng soi rọi Hoa phủ, soi rọi Trấn Bắc vương phủ, soi rọi đỉnh

ngọc Điển Thanh và cả thâm cốc âm u đó…

“Ta đã trách lầm nàng sao? Sính Đình, nói ta xem nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.