CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 336

“Sính Đình có nên tự hào không? Thiên hạ có mấy người được Sở Bắc

Tiệp hiểu lầm?”

“Ta nên đối với nàng thế nào mới phải?”

“Cho Sính Đình cơ hội cuối cùng, để Sính Đình dùng sự thực chứng

minh với chàng, Sính Đình không bao giờ làm những việc khiến chàng đau
lòng.”

Sở Bắc Tiệp vẫn nhớ, nàng đã mỉm cười dựa vào lòng chàng, ngẩng

đầu nhìn chàng khẩn cầu.

Nàng nói: “Cho dù tin tức nghiêm trọng đến mức nào, sau cùng cũng

chỉ là sự hiểu lầm. Khi về đến Đông Lâm, chàng sẽ biết Sính Đình không
nhẫn tâm hại chàng, cũng không nhẫn tâm hại bất cứ ai có liên quan đến
chàng. Bắc Tiệp, về Đông Lâm đi, về để xem tâm ý thực sự của thiếp”.

Chàng vẫn còn nhớ đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh ánh sáng hiền hòa

hư ảo, khiến chàng cảm thấy mình như đang rơi vào mộng cảnh.

“Thề với ánh trăng…” Giọng chàng khản đặc, nụ cười chua chát,

“Chúng ta đã thề với ánh trăng, cả đời không phụ bạc…”.

Ngước đôi mắt ngân ngấn nước, chàng nhìn trong đêm đen một bóng

người đang chậm rãi trở về. Bước chân nặng nề ấy, tay cầm bảo kiếm, đầu
cúi xuống. Chính là Mạc Nhiên đang quay về phụng mệnh.

Sở Bắc Tiệp chỉ biết lòng mình đau đến tê dại, lúc này nhìn thấy Mạc

Nhiên, chàng mới biết khi nãy vẫn chưa phải là đau đến tận cùng. Toàn
thân chàng đau đớn như bị người ta dùng vô số chiếc kìm nung đỏ mà kẹp
lấy thịt, kéo về bốn phương tám hướng, kể cả khi máu thịt lẫn lộn trên sa
trường cũng không khó chịu đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.