CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 360

Nàng thông minh một đời, hồ đồ một lần đã là gì.

Thanh âm cuối cùng lướt trong không trung, lưu luyến quấn quanh

trên xà nhà, run rẩy và yếu ớt. Sính Đình ngẩng lên, thấy Hồng Tường như
ngây như say, hai hàng lệ rơi trên gò má.

“Nha đầu ngốc, có gì đáng khóc chứ?”, Sính Đình không kìm được bật

cười.

Hồng Tường lau nước mắt, oán trách: “Đều tại cô nương không tốt,

đàn một khúc thê lương đến vậy mà lại trách nô tỳ”.

Sính Đình nhăn mũi, dáng vẻ của một tiểu nữ, xuýt xoa: “Rõ một khúc

nhạc hay, ngươi nghe thế nào lại thành thê lương?”.

Đàn xong, đang định sai Hồng Tường cất đàn đi, Mạc Nhiên bỗng

bước vào, cất lời: “Vương gia nói cô nương đàn xong thì đem đàn qua trả,
khi nào muốn đàn phải qua mượn”.

Đôi mắt lanh lợi của Sính Đình khẽ động, định nói gì lại thôi, nàng

chậm rãi gật đầu: “Cũng tốt”. Bảo Mạc Nhiên mang đàn đi, Sính Đình ra
bàn, bưng chén trà lên định uống.

Hồng Tường vội ngăn lại: “Trà nguội rồi, cô nương đừng uống, để nô

tỳ rót chén khác.” Nói xong, Hồng Tường tiến lên định lấy chén trà.

Sính Đình vẫn mặc kệ, đáp: “Ta vừa gảy đàn xong, cả người nóng

khát, uống trà lạnh càng tốt”. Rồi không đợi Hồng Tường đến gần, nàng đã
mở nắp chén, uống một hơi cạn sạch chỗ trà lạnh bên trong. Mạc Nhiên
đang ôm đàn ra, định ngăn cản nhưng cũng không kịp.

Tiết trời ngày càng giá buốt, trà lạnh như nước băng. Từ sau khi

vương phủ Kính An loạn lạc, Sính Đình lưu lạc khắp nơi, thân thể đã suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.