CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 430

như thế?

Chẳng buồn để ý đến vẻ ngạc nhiên của Túy Cúc, Sính Đình mỉm

cười, uể oải vươn vai: “Có hai điểm này, ta đâu cần hao tổn tâm sức vì bất
cứ điều gì khác. Túy Cúc, ngươi hãy chăm sóc hài nhi trong bụng ta cho
tốt, khi Vương gia về, ta phải khỏe mạnh, trắng trẻo, mập mạp mà báo tin
vui với chàng.”

Túy Cúc gật đầu rồi ra ngoài xem ấm thảo dược đang sắc cho Sính

Đình, đến tiểu viện, bỗng gặp Mạc Nhiên đi tiễn Sở Bắc Tiệp về.

Mạc Nhiên lo lắng nói: “Vương gia đi rồi. Sao sắc mặt cô nương lại lạ

lùng thế kia? Có phải Bạch cô nương xảy ra chuyện gì không?”

Túy Cúc lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt đầy vẻ mơ

màng của một thiếu nữ, giọng xa xăm: “Đến giờ ta mới biết, nữ nhân tìm
được nam nhân trong mộng của mình thật là một việc an tâm nhất trong
đời.”

Than thở mãi, vừa cảm thán, vừa ngưỡng mộ, rồi mặc kệ Mạc Nhiên

vẫn đứng ngơ ngác, Túy Cúc bỏ đi trông ấm thảo dược của Sính Đình.

Tuấn mã của Sở Bắc Tiệp phi như bay trên đường. Cùng lúc đó, gần

nơi ẩn cư của chàng, hai con chim đưa thư vút bay lên trời, xoải cánh
hướng thẳng về phía thành đô.

Dù vị tướng quân uy danh chấn động tứ quốc đã quy ẩn sơn lâm,

nhưng ai dám lơ là sự tồn tại của chàng?

Trong vương cung Đông Lâm, Vương hậu uy nghi chậm rãi bước qua

trung đình[1] dài đến trăm bước, bốn thị nữ kề cận theo sau. Dừng chân bên
cánh cửa gỗ nghiêm trang, Vương hậu ra hiệu cho thị nữ lui ra, một mình
bước vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.