CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 441

Vương hậu từ trong bước ra, khuôn mặt ủ rũ, lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp

hồi lâu, rồi nở nụ cười mệt mỏi, nói khẽ: “Trấn Bắc vương trở về rồi”.

Giọng nói nhẹ nhàng bình thản, tiếng khóc ai oán trong nỗi đau mất

con từng chấn động cả vương đình Đông Lâm, trận binh biến bập bùng ánh
lửa… dường như tất cả đã lùi xa.

Lòng ngổn ngang trăm mối, Sở Bắc Tiệp trầm giọng: “Đệ về rồi”.

Hình như có chút váng vất, Vương hậu khẽ nhắm mắt, giọng xa xăm:

“Đại vương vẫn luôn chờ đệ, vào đi”, ánh mắt nhìn chăm chăm Sở Bắc
Tiệp, rồi rời đi.

Dõi theo bóng dáng kiên cường của Vương hậu cho đến khi khuất sau

bức tường, Sở Bắc Tiệp mới quay về cánh cửa gỗ đang mở.

Khẽ hít một hơi sâu, chàng giơ tay, đẩy cánh cửa.

Chàng bước vào tẩm cung, cảm giác như bị chìm trong bóng tối vô

tận. Đông Lâm vương bị bệnh, sợ ánh sáng, từng tấm rèm to nặng che hết
khung cửa sổ rủ thẳng xuống mặt đất. Khép cánh cửa gỗ, tẩm cung tối đen
tựa màn đêm.

Nguồn sáng duy nhất phát ra từ ánh nến đang leo lét cháy.

Cung đình nguy nga lộng lẫy cũng có lúc u ám thâm trầm đến thế.

Sở Bắc Tiệp cất bước, dừng trước long sàng sơn son thiếp vàng.

“Vương huynh…”, chàng khẽ gọi, “Đệ đã về”.

“Về rồi à?” Đông Lâm vương gầy đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt.

Đông Lâm vương nhìn chàng chăm chú, như muốn nhìn rõ từng chi tiết nhỏ
trên khuôn mặt đệ đệ mình. Hồi lâu, ánh mắt huynh trưởng lộ rõ vẻ hân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.