CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 448

chàng chưa từng nghe qua.

Cung nữ quay đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi đi tiếp vào trong điện, khẽ

gọi: “Nương nương, Vương gia tới rồi”.

Người trong điện dường như đang có tâm sự, đêm hôm khuya khoắt

mà vẫn chưa ngủ, đáp ngay lập tức: “Mau mời vào”. Thanh âm mềm mại
uyển chuyển, giọng nói có chút nhẹ nhõm, như thể gặp được Sở Bắc Tiệp
là sẽ giải quyết được mọi vấn đề.

Sở Bắc Tiệp lấy việc quân làm thú, bản tính thẳng thắn, bước vào

trong, mắt hổ cảnh giác nhìn quanh một vòng.

Gian phòng đốt lò sưởi ấm áp, một mỹ nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn

giữa điện, nở nụ cười tươi tắn: ”Lệ phi tham kiến Trấn Bắc vương. Giờ
thân thể Lệ phi không tiện, không đứng dậy hành lễ với Trấn Bắc vương
được, mong Trấn Bắc vương thứ tội”, vừa nói, một tay vừa đỡ lưng, tay kia
dịu dàng xoa cái bụng đã rất to của mình.

Cuối cùng Sở Bắc Tiệp cũng hiểu, vì sao cung nữ đó dám nói việc này

liên quan đến tương lai của vương tộc Đông Lâm.

Chàng ngồi xuống, mím môi không nói, hai mắt ngời sáng đánh giá Lệ

phi nương nương. Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới chau mày lên tiếng: “Bản
vương không có nhiều thời gian, nương nương có điều gì cần nói?”.

“Trấn Bắc vương quả nhiên mang phong độ đại tướng, không dài dòng

lôi thôi.” Ánh mắt Lệ phi dịu dàng, đưa tay vén những sợi tóc mai, như
bỗng nhớ ra hoàn cảnh khó xử của mình, bèn chau mày, chậm rãi kể lại sự
tình, “Bảy tháng trước, ta được Đại vương sắc phong là Lệ phi, nguyên
nhân chắc Trấn Bắc vương cũng đoán ra”. Nàng ta cúi đầu, yêu thương vỗ
về hài nhi trong bụng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.