CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 463

cười vừa nắm cổ tay, bắt mạch cho Sính Đình, một lúc sau mới đặt tay nàng
xuống, không cười nữa, nói, “Tình ái quả thực hại người, Vương gia là bậc
anh hùng uy vũ trong thiên hạ, cô nương vốn phong lưu khoáng đạt, nhưng
hễ vướng phải chữ tình, đều lo được lo mất, khiến người khác phải đau
lòng”, rồi lặng lẽ thở dài.

Sính Đình quay người, chăm chú nhìn Túy Cúc: “Giờ ngươi cứ chê

cười ta đi. Chỉ ai vướng vào chữ tình mới biết hương vị của nó thế nào.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, như bị ánh trăng bàng bạc hút hồn, thích thú:
Trăng đẹp quá, nếu đánh đàn trên tuyết, tiếng đàn hòa với ánh trăng, thật
đẹp biết chừng nào.”

Túy Cúc lập tức ngăn: “Đừng nghĩ nữa. Trời lạnh như vậy, cô nương

còn muốn đánh đàn trên tuyết sao? Chẳng biết nghĩ cho bản thân gì cả. Khó
khăn lắm mới tĩnh dưỡng được thế này, cô nương lại muốn giày vò mình
ư?”

Biết Túy Cúc nói có lý, Sính Đình không nói gì thêm.

Đánh đàn dưới trăng hay thì hay thật, nhưng thiếu tri âm, sao gọi là

thập toàn thập mỹ?

Nàng lặng lẽ ngắm sắc tuyết chìm đắm trong ánh trăng, chợt nhớ tới

Hoa phủ ngày trước, Sở Bắc Tiệp vì mộ tiếng đàn của nàng mà đến, nghe
một khúc lại muốn nghe thêm khúc nữa.

Lúc đó, chưa biết thân phận của Sở Bắc Tiệp, nhưng cũng đoán ra

chàng dùng tên giả, nàng đã làm khó chàng.

“Công tử đến để nghe đàn, có việc cậy nhờ ta, tất phải thành tâm thành

ý, khai báo tên thật.”

“Không lẽ tiểu thư lại không cầu bất cứ điều gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.