CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 464

“Ta cầu việc gì?”

“Thứ mà tiểu thư cầu, đương nhiên là một vị tri âm.”

Nàng vẫn nhớ tiếng cười thấp trầm đầy tự tin của Sở Bắc Tiệp.

Nam nhân điềm tĩnh dường ấy, cứ ngỡ thiên hạ này sẽ chẳng gì có thể

khiến chàng cau mày.

Nay nghĩ lại mới biết, nàng không hề quên bất cứ cử chỉ, lời nói nào

của chàng hôm đó. Tất cả thời khắc nàng được ở bên chàng đều còn
nguyên, chưa từng bị lãng quên.

Điều không ngờ là họ vẫn có được ngày hôm nay. Nếu đây là ân huệ

của ông Trời, thì quả thật ông Trời đối với nàng không bạc. Nàng đã mang
trên mình một sinh mạng, sinh mạng ấy sẽ lớn lên, ngoan ngoãn nằm trong
bụng nàng.

Sính Đình khẽ khàng ôm vùng bụng vẫn bằng phẳng của mình. Bụng

nàng ấm áp, khiến bàn tay và cả trái tim cũng ấm áp, dường như có dòng
máu nóng đang chảy trong sinh mạng nhỏ bé ấy, giống hệt như chàng, tràn
đầy nhiệt huyết, rất đỗi cao ngạo.

Nàng quay đầu, khẽ bảo: “Túy Cúc, cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn Túy Cúc vì điều gì?”

“Cảm ơn ngươi đã đồng ý để ta được nói với Vương gia tin vui này”,

ánh mắt nàng dịu dàng, tựa như đang chìm trong giấc mộng, “Đó chắc là
thời khắc xúc động nhất đời ta.”

Sính Đình nhìn ra ngoài, phương Đông yên tĩnh, bức tường mờ mịt và

những cành cây cổ thụ ngăn trở tầm nhìn của nàng.

Đó là đường về của Sở Bắc Tiệp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.