CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 473

Thấy Mạc Nhiên vội vã rời đi, Túy Cúc bưng trà nóng vào trong. Sính

Đình đang đứng bên cửa, ngẩng đầu nhìn trời. Sáng nay bận rộn với vò hoa
mai, nàng chưa kịp búi tóc, mái tóc đen xõa dài trên lưng, khuôn mặt bi
thương, nhìn xa xăm. Túy Cúc nhất thời hoảng loạn, giơ tay ra kéo Sính
Đình, gọi: “Bạch cô nương?”.

Sính Đình sực tỉnh, quay lại nhìn Túy Cúc: “Là ngươi ư?”. Nàng mỉm

cười buồn bã, “Hình như chỉ cần tiếp tục sống thì sẽ mãi mãi chẳng có lấy
một ngày yên ổn, nghĩ cũng chán. Ngoài này lạnh, chúng ta vào phòng
uống trà nóng đi.” Nói rồi nàng quay người, bước vào phòng.

Túy Cúc bưng trà vào theo, đưa cho Sính Đình một chén, rồi tự mình

lấy một chén cầm trong tay. Nhìn thần sắc Sính Đình, Túy Cúc không thể
đoán ra nguyên do, bèn lựa lời thăm dò: “Dù xảy ra chuyện gì không hay,
cũng đã có Mạc Nhiên. Nơi này là Trấn Bắc vương phủ, chẳng lẽ lại có kẻ
không sợ chết mà xông vào?”.

Biết Túy Cúc thông minh nhanh nhẹn, giỏi y thuật, nhưng suy nghĩ

vẫn rất ngây thơ, Sính Đinh cúi đầu nhấp ngụm trà, giọng chậm rãi: “Vì
đây là Trấn Bắc vương phủ, nên càng phải lo lắng. Dám đến nơi này sinh
sự, há chẳng phải tay vừa? Nếu chuyện Vương gia đột ngột rời khỏi đây
cũng là một mắt xích trong mưu lược, thì sự việc cực kỳ gay go. Ta chỉ
lo…”. Nàng cúi đầu xoa bụng, rồi nhìn về phía Túy Cúc.

Bị ánh mắt nhìn thấu tâm can người khác của Sính Đình rọi tới, Túy

Cúc thực sự chấn động, trầm giọng: “Việc này Túy Cúc chưa từng nói với
ai. Ngay cả Vương gia còn chưa biết, thì Túy Cúc dám nói với ai chứ?”.

Sính Đình gật đầu, thở dài: “Hy vọng mọi chuyện không quá tồi tệ

như ta dự liệu.”

Lại có người vén tấm rèm, gió lạnh ùa vào cùng Mạc Nhiên.

Hai người ngẩng lên nhìn, sắc mặt Mạc Nhiên còn xấu hơn lúc trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.