CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 479

Khi giọt máu cuối cùng nhỏ xuống từ mũi kiếm, Sở Bắc Tiệp quay

đầu, nhìn đôi mắt thâm trầm như sương mù trên núi sâu của ca ca, lạnh
nhạt: “Vì đâu nên nỗi?”.

Thanh âm nhẹ nhàng, thấp trầm ấm áp chỉ có ở bậc trượng phu, nhưng

đến tai mọi người lại tựa như mũi tên nguy hiểm đã nằm sẵn trên cung.

Dưới chân Sở Bắc Tiệp là vị tổng quản thị vệ mới nhậm chức Đổng

Chính được phái đi ngăn bước chàng, lúc này nhuộm đỏ màu máu nằm lăn
trên đất, vẫn cố cắn răng không rên một tiếng.

Bị ánh mắt sắc bén của Sở Bắc Tiệp lướt qua, cả người Vương hậu run

rẩy, đang định lên tiếng, Đông Lâm vương bỗng nắm tay ái thê, Vương hậu
lại nhìn đi chỗ khác, im lặng đứng bên Đông Lâm vương.

“Quả nhân sơ ý rồi.” Đông Lâm vương đứng trên bậc cao, nhìn xuống

đệ đệ duy nhất của mình, thở dài bất lực, “Đệ làm tướng nhiều năm, binh
phù lẽ ra luôn mang theo mình, hà cớ phải quay về cung Chiêu Khánh lấy?
Bắc Tiệp, đệ muốn uổng phí cả tâm huyết của quả nhân với đệ hay sao?”.

Sở Bắc Tiệp lặng lẽ nhìn thẳng về phía Đông Lâm vương, giọng lãnh

đạm: “Vì đâu nên nỗi?”.

Mũi tên trên cung đã căng thêm một chút.

“Bởi đệ là đệ đệ của quả nhân, là Trấn Bắc vương của Đông Lâm.”

Giọng Đông Lâm vương lên bổng xuống trầm, uy nghi lẫm liệt, “E là quả
nhân không có vương tử, giang sơn này sẽ là của đệ, hàng ngàn hàng vạn
chúng dân trăm họ, cả những tướng sĩ đang ngóng trông đệ nơi biên ải, các
thị vệ ngoan cường này, đều là của đệ!”.

Mãnh hổ gầm thét, không ai không sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.