CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 480

Thần sắc của Sở Bắc Tiệp vẫn chẳng thay đổi, sừng sững đứng đó,

nhìn thẳng vào ánh mắt của Đông Lâm vương. Tình thân cốt nhục trong
ánh mắt ấy, khó chia cắt mà đau lòng đứt ruột.

“Đại chiến cận kề, trách nhiệm đầu tiên của vương tộc là bảo vệ quốc

gia. Vương huynh nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngăn đệ rời cung, lẽ nào vì
không muốn đệ xông pha nơi tiền tuyến?” Sở Bắc Tiệp chậm rãi suy đoán,
rồi lại lắc đầu, “Không phải”. Suy nghĩ một hồi, hai hàng lông mày lưỡi
mác của chàng dựng đứng, “Vì không muốn đệ quay về biệt viện ẩn cư?”.

Biệt viện ẩn cư nhỏ bé, sao lại kinh động đến cả Đông Lâm vương và

Vương hậu?

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp lướt qua khuôn mặt đang cúi xuống vẫn chẳng

chút thay đổi của Vương hậu, chợt có cảm giác không lành, rồi thực sự
chấn động: “Là vì Sính Đình?”.

Sính Đình đang ở đó, nếu cả Đông Lâm vương nhúng tay vào, thì dù

Mạc Nhiên có liều chết cũng không thể bảo vệ chu toàn.

Sở Bắc Tiệp thấy Đông Lâm vương vẫn chẳng lên tiếng, tay chân

bỗng lạnh toát.

“Vương huynh!”, Sở Bắc Tiệp khẽ gọi, cố trấn áp cơn lạnh cóng trên

người.

Giọng chàng rất nhẹ, nhưng chất đầy giận dữ. Nếu cán kiếm không

được đúc bằng thép, e là đã bị chàng bóp nát.

Sính Đình! Dụ chàng về đây, chỉ là vì Sính Đình!

Lẽ nào trong lúc chàng bị giữ ở vương cung, phương xa đã xảy ra biến

cố?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.