CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 494

cung, mũi tên nhắm thẳng về phía nhóm người Sính Đình, sẵn sàng chờ
lệnh.

Khi quân sĩ hai bên sắp giao tranh, Hà Hiệp dừng bước. Hắn đã ở ngay

trước mặt Sính Đình, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy sóng mắt hỗn loạn
mà Hà Hiệp đang cố nén lại.

Gió lạnh như đóng băng không khí, đóng băng khoảng cách giữa hai

người, chỉ cách một bước chân mà không thể tiến tới, cũng chẳng thể lùi
lại.

Ngay cả Hà Hiệp cũng không ngờ rằng, gặp Sính Đình lại ngổn ngang

trăm mối, lại đau đớn vì ánh mắt của nàng đến thế.

“Thiếu gia nhìn xem.” Cuối cùng vẫn là Sính Đình phá vỡ sự im lặng.

Nàng nở nụ cười, ngón tay ngọc chỉ vào mình, “Có đẹp không?”.

Y phục đỏ thẫm, nổi bật trên nền tuyết. Màu trắng tinh khôi kéo Hà

Hiệp trở về vương phủ Kính An yên tĩnh thanh bình…

Tiểu nha đầu Sính Đình chạy trên con đường tuyết, y phục đỏ thẫm dài

quét đất, làu bàu với Hà Hiệp đang đọc sách trong trung đình: “Thiếu gia
gạt người, màu này may váy xấu chết đi được, muội không mặc nữa đâu”,
nói xong liền quay đi.

“Đừng đi! Đẹp lắm, đẹp lắm, ta không lừa muội đâu! Sính Đình, Sính

Đình, đừng đi, để ta vẽ cho muội một bức.” Hà Hiệp chạy ra khỏi trung
đình, vội ngăn nàng, cười vui vẻ, “Chỉ một bức thôi, ta vẽ cho muội xem,
muội sẽ biết ta không nói sai”.

Tuyết vẫn trắng.

Vương phủ Kính An giờ đã thành đống tro tàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.