CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 497

“Hắn đối với muội không tốt, muội hà tất phải khổ sở bạc đãi bản

thân? Chúng ta lại như xưa, há chẳng phải vui sao?”

Hà Hiệp quay người, chỉ về phía binh sĩ đang đứng đầy đằng sau: “Ta

dẫn theo tinh binh trèo núi lội sông đến đây, vẫn nhẫn nại không bắn một
mũi tên. Sính Đình, chẳng lẽ muội vẫn chưa hiểu ý của ta? Trước giờ ta
chưa từng khiến muội tổn thương”.

“Ý thiếu gia là muốn Sính Đình đi theo thiếu gia, đúng không?”, ánh

mắt nàng xa xăm, giọng nói cũng xa xăm.

“Muội không đồng ý sao?”

“Làm gì có chuyện đó?” Ánh mắt Sính Đình nhìn về phía lá cờ trắng

treo trên cao, chắc chắn đây là lần đầu tiên sắc trắng ấy được kéo lên ở nơi
thuộc về Sở Bắc Tiệp, “Cờ trắng đã treo lên, Sính Đình sao có thể nói
không?”. Nàng mỉm cười, rồi quay đầu nhìn Hà Hiệp, “Thiếu gia muốn đưa
người đi, hay đưa cả trái tim?”.

Thoáng chút bi thương, Hà Hiệp trầm giọng: “Ta cần cả hai”.

Khóe môi xinh thoáng nụ cười bi ai, Sính Đình than thở: “Thiếu gia

làm thế này, mấy phần vì Sính Đình? Thiếu gia không dùng vũ lực với
muội, chẳng phải vì muốn giáng cho Sở Bắc Tiệp một đòn nặng nề hơn
sao? Nếu Sở Bắc Tiệp biết muội tình nguyện theo thiếu gia, đòn này còn
đau hơn cả khi thua trận trên chiến trường”. Lặng lẽ thở dài, giọng nàng
dần trở nên kiên định, “Cũng đành, chỉ cần thiếu gia đáp ứng một việc,
muội sẽ cam tâm tình nguyện theo thiếu gia”.

Hiểu ngay ra ý tứ của nàng, Hà Hiệp lập tức hỏi: “Muội muốn ta đợi

bao lâu?”.

“Mồng Sáu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.