CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 603

Túy Cúc đang lo lắng đến gần như ngạt thở, bỗng nhiên bàn tay ấy rời

khỏi khuôn mặt Sính Đình, Hà Hiệp đứng dậy.

Lúc này, Túy Cúc mới dám thở phào một hơi, cứ ngỡ Hà Hiệp đã nhìn

đủ rồi, chỉ mong hắn mau mau rời đi. Không ngờ, Hà Hiệp đứng lên, quay
người, tháo đai lưng, rõ ràng định cởi y phục.

Ánh mắt sắc bén của Hà Hiệp nhìn về khuôn mặt trắng bệch của Túy

Cúc, chau mày: “Còn ngây ra đó làm gì? Không biết hầu hạ việc cởi áo
sao?”. Hà Hiệp vẫn giống như khi ở vương phủ Kính An, đối xử với thị nữ
vô cùng hiền hòa, mặc họ muốn làm gì thì làm, dung túng cả đám kẻ hầu
người hạ không chút quy củ.

Cởi áo? Như có ai treo tim mình lên, Túy Cúc nhìn về phía Sính Đình

đang nằm lẻ loi không hề phòng bị trên giường mà không khỏi cảm thấy ớn
lạnh.

“Phò mã… định cởi áo ở đây?”

“Đúng thế.” Hà Hiệp trả lời, thấy Túy Cúc vẫn chẳng có ý tới hầu hạ,

nghĩ lại, đây là thị nữ của Sính Đình, cũng không tiện trách mắng, thôi thì
chẳng cần nha đầu ấy hầu hạ, tự mình cởi áo ngoài.

Thấy Hà Hiệp có vẻ như sắp ngủ ở đây, Túy Cúc cuống như kiến bò

chảo lửa. Phủ phò mã rộng lớn, toàn người của Hà Hiệp, dù Túy Cúc kêu
lên, cũng chẳng có ai để ý. Huống hồ chưa nói đến người khác, chỉ một
mình Hà Hiệp, Túy Cúc và Sính Đình đã không ứng phó được rồi.

Vương gia, phải làm thế nào đây?

“Khuya rồi, ngươi cũng đi ngủ đi”, Hà Hiệp nói với Túy Cúc.

“Vâng…” Tuy nói vậy, nhưng bước chân Túy Cúc vẫn chẳng xê dịch.

Nàng cắn môi, lo lắng nhìn quanh gian phòng, ánh mắt dừng bên bức tượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.