CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 650

Sính Đình và Túy Cúc chọn nơi đông đúc nhất để đi, rồi nhanh chóng

chuyển sang con đường nhỏ, rẽ ngang quẹo dọc vòng vèo, bước chân vội
vã, chẳng mấy chốc hai người đã tới con đường phồn hoa khác.

Túy Cúc theo bên cạnh Sính Đình, tay xách tay nải, gót chân không

chạm đất, vừa đi vừa nói: “Công nương, chúng ta đi rất lâu rồi”.

“Ta đang cắt đuôi đám người bám theo.”

Túy Cúc kinh hãi: “Có người bám theo chúng ta?”.

“Ta chỉ đoán thôi, bao nhiêu người thế này, cũng không nhìn ra kẻ nào

đang theo chúng ta.”

“Cô nương?”

Vẻ mặt bất lực, Sính Đình đáp: “Ta không biết thật mà”.

Trước nay nàng chỉ ở trong vương phủ, có Hà Hiệp hoặc Sở Bắc Tiệp

bảo vệ, ra ngoài đã có thị vệ đi theo. Khi ra sa trường cũng chỉ ở trong
trướng soái, chưa từng nếm trải cảm giác đánh giáp lá cà cùng quân địch.

Nếu là Hà Hiệp hay Sở Bắc Tiệp, họ sẽ ngay lập tức phát hiện ra kẻ

đang gây bất lợi cho mình trong đám đông kia, nhưng Sính Đình lại chẳng
có bản lĩnh này. Tính nhạy bén thiên phú giúp nàng cảm nhận được nguy
hiểm, nên chỉ biết hết sức tránh né.

Bước chân hai người càng lúc càng nhanh. Một lát sau, Sính Đình

dừng bước: “Ta khát rồi, mua bát sữa đậu nành uống đi”. Nàng kéo tay Túy
Cúc vào quầy sữa đậu nành, đặt xuống hai đồng tiền, bảo, “ Đại gia, cho
hai bát sữa đậu nành”.

Nhận lấy bát, bàn tay Sính Đình hơi run, khiến hơn nửa chỗ sữa sánh

ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.