CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 665

“Đến lúc thay ca rồi”, tên cầm đầu đứng dậy, thân hình cao lớn, chân

đá vào mấy tên vẫn đang nằm, “Ba người các ngươi đi canh chừng cửa ngõ
phía trước. Lão Thất, ngươi thay cho tên đang ở trên đài cao. Nam Phụng,
hai người các ngươi đi kiểm tra chỗ đặt bẫy”.

“Ta đi ngay đây. Ha ha, chưa biết chừng tiện nhân đó rơi xuống bẫy

rồi, đang chờ gặp gỡ chúng ta!”

Lại một tràng cười rộ lên.

Lão Thất đứng dậy đang định đi, bỗng quay lại bên đống lửa. Chỗ đó

có miếng gì đỏ đỏ rất to, giống như thịt sống chưa nướng xong. Trời đông ở
vùng đất lạnh, thịt sống có thể cất giữ nhiều ngày. Hắn lấy con dao sắc, cắt
một miếng thịt đã đống băng nhét vào người: “Đi đổi ca thôi”.

Thầm nghĩ, bọn chúng sẽ đi qua đám cỏ này, rất dễ bị phát hiện, Sính

Đình vội kéo tay Túy Cúc, yên lặng rời khỏi đó.

Hai người tìm được nơi không có ánh trăng, nấp sau tảng đá lớn. Túy

Cúc nghĩ, nếu Sính Đình không cảnh giác, vừa rồi châm đèn, chắc chắn sẽ
thu hút sự chú ý của chúng, hậu quả còn nhục nhã đau khổ gấp vạn lần cái
chết. Túy Cúc vẫn chưa hết kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng:
“Thật không ngờ Diệu Thiên công chúa lại độc ác đến vậy. Cô nương,
chúng ta phải làm sao?”.

Sính Đình hạ giọng: “Phía trước có canh gác, trên cao có theo dõi,

trong rừng có cạm bẫy”. Suy nghĩ giây lát, nàng mở tay nải, lấy ra hộp nhỏ,
“Bôi cái này lên tay chân, cả mặt nữa”.

Trong bóng tối không nhìn rõ thứ gì trong hộp, Túy Cúc đưa lên mũi

ngửi mới nhận ra. Những dược liệu hôm ấy mua về, Sính Đình đã nghiền
thành bột, sau đó trộn với loại dầu gì đó, tạo thành thứ cao có mùi quái dị,
đựng trong chính chiếc hộp này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.