CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 667

Tiếng cười của Sính Đình khẽ khàng vang trong đêm đen: “Đừng sợ.

Một bọn lỗ mãng, ta còn chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt. Cầm lấy cái
này”. Nói xong, nàng đưa cho Túy Cúc mấy thứ đồ trên đất, còn mình
khoác tay nải, nói nhỏ, “Theo ta”.

Hai người đi xuyên qua cánh rừng âm u, một lát sau, Sính Đình dừng

lại, thỉnh thoảng lắng tai nghe ngóng, hoặc dùng khứu giác tìm phương
hướng. Không lâu sau, họ đã thấy một con suối nhỏ. Hai người tiếp tục
men theo tiếng suối chảy tìm đến miệng suối phun, nước chảy róc rách từ
khe đá.

Trong đêm đen, Sính Đình cố gắng quan sát thế núi xung quanh, rồi

phân tích với Túy Cúc: “Chỗ đốt lửa là doanh trại của chúng, có thể thấy
đài quan sát và cửa khẩu đều cách đó không xa. Để đề phòng, chúng ta đi
vòng qua đường núi, chắc chắn chúng sẽ đặt cạm bẫy trong rừng. Muốn
qua chỗ này, chúng ta không thể không làm kinh động đến chúng”.

“Tuyệt đối không thể đánh động đến chúng. Bọn chúng người đông,

nếu đuổi đánh đến đây, chúng ta chạy sao cho thoát?”

Sính Đình ngồi cạnh miệng suối phun, vốc dòng nước mát ung dung

thoải mái: “Hoàn toàn ngược lại, chúng ta phải đánh động chúng”.

“Cô nương?”

Sính Đình bảo Túy Cúc để mấy thứ trên tay xuống, rồi nói tiếp:

“Chúng ta có thể lợi dụng cây cối quanh đây”. Sau đó, Sính Đình nhanh
chóng lắp mấy thứ đồ lại với nhau, chẳng mấy chốc, Túy Cúc đã nhìn ra
đầu mối.

“Lắp ráp lại thành nỏ đúng không?”

“Là nỏ, nhưng không phải nỏ bình thường.” Sính Đình lấy dây da,

khéo léo buộc liên hoàn nỏ lên trên cây, lại vòng dây da ra phía sau cây, kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.