CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 687

Trong đêm khuya chẳng một bóng người, nước mắt Sính Đình bỗng

lăn. Ngay cả nàng cũng không hiểu tại sao những sầu khổ chôn chặt tận đáy
lòng, giờ lại tuôn trào, hóa thành giọt lệ rơi giữa rừng già mênh mông vô
tận, thấm xuống lớp tuyết dưới chân, không một dấu tích.

Nàng cúi đầu, nghiến chặt răng, nhìn hàng lệ chảy trong ánh lửa, rồi

ngẩng đầu, gọi: “Túy Cúc! Túy Cúc! Ngươi ở đâu?”. Giọng nói nức nở thê
thảm đến run người.

“Cô nương! Túy Cúc ở đây!” Trong rừng sâu yên tĩnh bỗng vang lên

tiếng đáp trong trẻo.

Sính Đình sững sờ, giơ cao ngọn đuốc, nhìn về phía vọng lại tiếng nói.

Quả nhiên, một bóng người mờ ảo chạy ào tới phía nàng từ trong rừng

sâu, trên tay xách chiếc làn nhỏ, thở hổn hển: “Không ngờ trên núi có nhiều
thảo dược tốt như thế, Túy Cúc lần theo các gốc cây, cứ thế đi sâu vào
trong. Trời tối, suýt chút nữa không tìm thấy đường ra, may cô nương tìm
đến. Ớ…”. Thấy đôi mắt Sính Đình đỏ hoe dưới ánh lửa, Túy Cúc sững
người, một lúc sau mới hỏi, “Cô nương sao thế?”.

“Không sao cả.”

“Khóc đến thế kia…” Túy Cúc nắm chặt bàn tay lạnh giá của Sính

Đình, “Tại Túy Cúc không tốt, khiến cô nương lo lắng”.

Sính Đình cười mà như mếu.

Nàng vốn được khen là thông minh lanh lợi, nhưng chỉ nàng mới biết

lúc này mình bất lực đến mức nào. Túy Cúc làm sao hiểu được trong lòng
nàng hiện đang nghĩ gì. Khẽ chớp mắt, một hàng lệ lại lặng lẽ lăn trên má
nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.