CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 692

“Lộ phí và y phục chỉ là chuyện nhỏ, mạng người mới là quan trọng.

Tiền cũng không phải không kiếm được, chỉ cần dọc đường chúng ta chịu
khó thăm bệnh cho người ta”, vừa nói, Túy Cúc vừa ra hiệu cho Sính Đình
nằm xuống giường, “Cô nương giơ tay ra đi”.

Túy Cúc nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên cổ tay Sính Đình, tĩnh tâm

lắng nghe, bỗng nhìn Sính Đình với vẻ nghi ngờ: “Cô nương thấy khó chịu
chỗ nào?”.

“Sao? Thai nhi không khỏe ư?”, Sính Đình kinh hãi.

“Cô nương có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Không.”

Túy Cúc nói: “Để Túy Cúc nghe lại xem”. Nghiêng đầu tiếp tục nghe

ngóng một hồi, Túy Cúc cau mày, “Mạch tượng có chút kỳ quái, hay do lúc
tối cô nương ra ngoài bị lạnh? Thật là, đã bảo cô nương không nên tìm Túy
Cúc. Nằm im, đừng cử động lung tung”. Nói xong, Túy Cúc xách làn ra
ngoài.

Sính Đình lo cho sự an nguy của hài nhi trong bụng nên nghe lời nằm

im. Cơn buồn ngủ kéo đến, trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, ánh sáng dần
biến mất, bóng tối bao trùm. Nơi cuối cùng của bóng đen, dường như lại
xuất hiện một luồng sáng hiền hòa dịu dàng đang lay động.

Đang thiu thiu chợp mắt, bỗng có ai vỗ nhẹ vai nàng. Sính Đình mở

choàng mắt, thấy Túy Cúc bê bát thuốc nóng ngồi đầu giường, vừa thổi,
vừa dịu dàng nói: “Uống thuốc xong hãy ngủ. Bọn thuế quan độc ác đó lấy
cả thảo dược của chúng ta, may hôm nay hái được thảo dược mới”.

Đợi Sính Đình chịu đắng uống thuốc, Túy Cúc mới dọn bát, thổi nến,

rồi cùng đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.