CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 694

“Có việc gì vậy, cô nương?”

Túy Cúc nắm chặt tay đại nương: “Kim bạc! Đại nương có kim bạc

không?”.

Vừa bị gọi dậy, đại nương vẫn chưa tỉnh hẳn: “Người nghèo lấy đâu ra

kim bạc?”.

“Vậy, vậy… kim thường? Kim thêu hoa?”, Túy Cúc lo đến phát khóc.

“Kim khâu y phục lão cũng có một cái. Các cô nương…”

“Đừng hỏi nữa, mau cho tiểu nữ mượn!” Túy Cúc cầm cây kim vội vã

về phòng, châm nến.

Dưới ánh sáng mờ mờ, sắc mặt Sính Đình vàng như nến, mồ hôi đầm

đìa, thấm ướt gối. Thấy Túy Cúc quay lại, Sính Đình nén cơn đau, yếu ớt
hỏi từng tiếng: “Sao thế?”.

“Không sao.” Túy Cúc vội vàng hơ cây kim trên ngọn lửa, trả lời:

“Chỉ châm cứu chút là khỏi, cô nương đừng sợ”. Giọng Túy Cúc chắc chắn,
nhưng bàn tay run rẩy. Thấy cây kim đã nung đỏ mà vẫn không nóng, Túy
Cúc sờ thử mũi kim rồi đến bên giường, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo,
châm cứu xong sẽ không đau nữa”. Túy Cúc bảo Sính Đình nằm im, nhẹ
nhàng nới lỏng áo trong của nàng.

Bụng đau từng cơn, như có con ngựa đang điên cuồng phi bên trong,

cố gắng thế nào Sính Đình cũng không chịu nổi những cơn đau đang cuộn
lên ấy. Thấy Túy Cúc vê kim, định châm xuống bụng dưới của mình, không
biết Sính Đình lấy đâu ra sức ngồi bật dậy, ngăn Túy Cúc lại: “Ngươi
không làm hại hài nhi của ta chứ?”.

Túy Cúc chẳng chút do dự: “Không đâu, tin Túy Cúc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.