CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 715

Lòng Túy Cúc bỗng chùng xuống, mười đầu ngón tay túm chặt tay nải

nhẹ bẫng, lo lắng: “Làm thế nào bây giờ? Khắp rừng toàn cây cối trơ trọi,
gió tuyết đến không có nơi để trú, chúng ta sẽ bị đóng băng ở nơi này thôi”.

Mấy ngày khám bệnh kiếm tiền, ngoài việc mua bộ kim bạc rẻ dùng

để chữa bệnh và đồ ăn, chỗ tiền còn lại dùng hết vào việc mua y phục giữ
ấm. Nhưng dù đã mặc những y phục dày nhất lên người, Sính Đình và Túy
Cúc vẫn chẳng chịu nổi trận gió tuyết khi ở ngoài trời thế này.

Sính Đình ngẩng lên, nhìn đám mây đen dày đặc như sắp rót mực

xuống mặt đất. Gió tuyết vẫn đang giấu mình trong mây, chưa thèm xuất
hiện. Trời không chút gió.

“Túy Cúc, châm lửa.”

“Ôi, lúc này châm lửa làm gì? Bão tuyết đến, lửa cũng vô dụng thôi.”

Sính Đình ung dung đáp: “Châm lửa đun nước”. Khuôn mặt thanh tú

của nàng thoáng nụ cười khoan thai.

Túy Cúc đang định nói gì, thấy nụ cười của Sính Đình lại thôi, nói:

“Được rồi, châm lửa đun nước”.

Những cành khô trong rừng bén lửa rất nhanh, trên mặt tuyết không có

gió, củi cháy lách tách.

“Đào cái hố dưới nền tuyết.”

Tuyết rất xốp, hai người quỳ xuống, đào bằng tay. Chẳng mấy chốc,

tay họ đã chạm được lớp bùn dưới tuyết. Bùn được bao phủ bởi lớp tuyết,
hấp thu độ ẩm từ lòng đất nên chắc và khó đào hơn nhiều.

Túy Cúc chau mày: “Thế này chưa đủ sâu, phải đào tiếp”.

“Không cần”, Sính Đình nói, “Lấy cành cây xếp thành cái lều nhỏ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.