CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 718

Nửa phần lều chìm dưới lớp tuyết, nóc kết bằng băng chắc chắn, giúp

hai người chống lại trận bão tuyết.

Sính Đình và túy Cúc lo lắng nghe tiếng động đáng sợ vọng vào lều.

Khác hẳn bên ngoài, trong này yên tĩnh lạ thường.

“Chúng ta qua được sơn mạch Tùng Sâm chứ?”

Sính Đình im lặng, một lúc sau mới nói: “Chắc chắn rồi”.

“Cô nương?”

“Hả?”

“Cô nương đang suy nghĩ à?”

“Ừ.”

“Nghĩ gì thế?”

Sính Đình khẽ cựa mình, chậm rãi đáp: “Túy Cúc, dù ngoài kia bão

tuyết bao lâu, trong này ấm áp thế nào, chúng ta tuyệt đối không được ngủ.
Nếu tuyết rơi phủ kín cửa vào, chúng ta lại ngủ say, rất dễ chết ngạt”.

Đang thấy ấm áp đến buồn ngủ, nghe thế bỗng giật mình, cơn buồn

ngủ tiêu tan, Túy Cúc trả lời: “Túy Cúc biết rồi”, nhưng lại thở dài.

Trong lều vô cùng yên tĩnh, ngồi sát Túy Cúc, Sính Đình nghe rõ tiếng

thở dài ấy.

“Sao lại thở dài?”, Sính Đình hỏi.

“Không có gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.