CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 743

Sơn mạch Tùng Sâm kéo dài đến hàng trăm dặm. Mùa đông, vạn vật

khô héo, chỉ có cây tùng không sợ lạnh vẫn đứng sừng sững giữa trời cao.
Mấy ngày nay Túy Cúc vừa đi đường, vừa lấy lá tùng làm kim châm cứu
cho Sính Đình, Sính Đình mới có sức tiếp tục lên đường.

Hai nàng biết rằng lúc này có kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất

chẳng hay, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để tìm lấy con đường
sống. Tuy rằng vất vả, nhưng cả hai đành cắn răng chống chọi, không kêu
than dù chỉ một tiếng.

Mạch tượng của Sính Đình lúc tốt lúc xấu. Rừng núi trắng xóa một

màu không thấy điểm kết thúc, đường đi như càng lúc càng dài. Hai người
còn bị lạc đường mấy lần, lòng vòng mãi mới tìm được phương hướng.

Chân Sính Đình dần vô lực, giờ đây sức nàng bỏ ra để tiến một bước

bằng mười bước trước kia. Cũng biết chẳng gắng gượng được bao lâu, lại
sợ ảnh hưởng đến Túy Cúc, Sính Đình chẳng hề nói một tiếng muốn nghỉ
ngơi.

Hôm đó sau giờ Ngọ, khó khăn lắm họ mới đến được một núi đá. Ở

đây có loại quả chín mọng kết trái vào mùa đông, tuy không ngon miệng,
nhưng với họ lúc này chẳng khác nào loại thức ăn thượng hạng.

“Cô nương ngồi đây một lúc, Túy Cúc đi tìm thứ gì ăn.” Túy Cúc đỡ

Sính Đình ngồi xuống rồi quay đi. Chẳng mấy chốc, Túy Cúc đã đem theo
một vạt áo đầy những quả chín mọng quay về. Thân cây quả này chi chít
gai, đầu và tay Túy Cúc đầy những vệt xước.

Cả chặng đường chịu bao vất vả, giờ Túy Cúc chẳng hề để ý đến việc

này. Túy Cúc đặt những quả chín trước mặt Sính Đình, hai người tranh thủ
lúc trời nắng đẹp mà ăn cho no bụng.

“Chúng ta sắp qua sơn mạch Tùng Sâm rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.