CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 745

Sính Đình thường ngày vẫn ung dung giờ bỗng yếu ớt đến bất lực.

“Túy Cúc, ta thực sự không đi được nữa. Nếu không có ngươi, ta đã

chẳng bước nổi từ lâu rồi”, Sính Đình cố nở nụ cười.

Túy Cúc nhìn Sính Đình, chợt thấy sau lưng lạnh buốt, liền hoảng hốt

quay lại, nhìn xung quanh.

Một màu tuyết phủ, sao giờ lại đáng sợ đến thế!

“Cô nương…”, làn môi run run, một dự cảm chẳng lành bất chợt ào

đến, như đang muốn nhấn chìm Túy Cúc.

“Giờ ta chỉ biết nhờ vào ngươi. Ở đây có bản đồ, ngươi hãy đi tìm

Dương Phượng.” Sính Đình cắn môi, cố lấy trong người ra tấm bản đồ,
“Tắc Doãn là thượng tướng quân, chắc chắn bên cạnh có dũng sĩ quen việc
trèo núi. Gặp được Tắc Doãn, Tắc Doãn sẽ sai người đến đón ta ngay”.

Túy Cúc liên tục lắc đầu: “Cô nương không đi được. Túy Cúc có thể

cõng cô nương. Cô nương vẫn còn sức…”.

“Làm thế chỉ khiến cả hai ta cùng chết ở nơi này. Không có lương

thực, trước mặt e là cũng chẳng còn núi đá cho chúng ta trú chân. Giờ
ngươi vẫn còn sức, đi một mình chắc chỉ hai ngày là xuống núi. Thuộc hạ
của Tắc Doãn quen với vùng núi này, họ có thể tìm thấy ta chỉ trong một
ngày.”

“Không được, không được thật mà.”

Sính Đình mở trừng mắt, cố nói to hơn một chút: “Ngươi cõng ta,

mười ngày cũng không ra khỏi khu rừng này”. Không còn đủ sức, ngực
Sính Đình bắt đầu đau. Nàng ngẩng đầu thở dốc, nhét tấm bản đồ vào tay
Túy Cúc, “Cầm lấy!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.