Sính Đình ăn hết hơn nửa quả chín.
Gió lạnh gào thét suốt đêm, may có động đá này náu thân, Sính Đình
mới tránh được nguy cơ đông cứng. Nàng ngó đầu ra khỏi động, thấy bầu
trời quang đãng, hy vọng hôm nay cũng là một ngày nắng, Túy Cúc đi trên
đường sẽ không gặp gió tuyết, bình an đến được chỗ Dương Phượng.
Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Tuy rằng hết lòng tin tưởng Túy Cúc, nhưng lúc này đây Sính Đình
thấy trống rỗng vô cùng, không có chút chắc chắn về điều gì. Hài nhi vẫn
ngủ yên trong bụng mẹ. Bụng nàng đêm qua không còn đau như mấy hôm
trước. Nhưng chính cái cảm giác quá đỗi yên tĩnh này lại khiến Sính Đình
lo lắng.
Bảo bối của ta, con sẽ không sao.
Nàng nhẹ nhàng xoa bụng, hy vọng có thể nghe thấy tiếng hài nhi cựa
mình. Đứa bé đang dần lớn lên, những lúc đi đường, nàng đã cảm nhận
được bàn chân bé xíu của hài tử đạp trong bụng mình.
Túy Cúc nói thai nhi còn nhỏ, giờ chưa biết đạp, nhưng Sính Đình
chắc rằng con đang đạp nàng. Động tác của sinh mệnh nhỏ bé ấy tràn đầy
phấn chấn, dù là rất khẽ cũng khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt.
“Hài tử của ta, mong cho dì Túy Cúc bình an, mong mẫu tử ta qua
được kiếp nạn này.” Sính Đình khẽ khàng xoa bụng, dịu giọng thầm thì.
Nàng biết những lời thầm thì tựa như nói mê này sẽ chẳng có tác dụng
gì, nhưng, trong giấc mộng, con nàng cũng mang khí phách đầu đội trời
chân đạp đất giống hệt phụ thân, cũng đủ sức mạnh để bảo vệ bất kỳ ai.
Bảo vệ?