CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 766

Sở Bắc Tiệp vô cùng ngạo mạn, cười nhạt: “Muốn giết ta cũng phải

giết tướng lĩnh to nhất, mạng của ngươi cứ tạm thời giữ lại. Gặp Bắc Mạc
vương, nhớ nhắc nhở ông ta đừng dại gì mà chọc giận Đông Lâm”.

Đang định lên tiếng, Nhược Hàn đã thấy sau gáy đau điếng, ngất lịm.

Sơn mạch Tùng Sâm chìm trong băng tuyết, ánh mặt trời chiếu trên

nền trắng, sáng lấp lánh. Một bóng dáng nhỏ bé đang vội vã bước thấp
bước cao đi trên đường.

Tuyết cao gần đến đầu gối, sau mỗi bước chân, bàn chân lún xuống,

phải tốn không biết bao nhiêu sức, Túy Cúc mới nhấc nổi lên.

Túy Cúc thở dốc. Nắng chiếu trên tuyết sáng đến chói mắt, khiến nàng

không còn nhìn rõ con đường phía trước. Có những lúc, Túy Cúc phải vịn
tay vào gốc cây mà nuốt khan một hơi, nhưng nếu dừng bước, trái tim lại
khó chịu như bị mèo cào.

Sính Đình đã sức cùng lực kiệt, đang đợi nàng ở núi đá.

Sính Đình và hài nhi trong bụng đang đợi nàng.

Sính Đình đang gắng sức, trong lòng Túy Cúc hiểu hơn ai hết. Nàng là

đại phu, sao lại không hiểu tình trạng của Sính Đình? Nhưng hai người
cùng đi sẽ càng không có hy vọng. Sính Đình nói đúng, để một người tới
tìm Dương Phượng, rồi hỏa tốc quay lại cứu viện, là con đường sống duy
nhất.

Con đường sống trong con đường chết.

Ông Trời ơi, sao lại thế này?

Hoa mai nơi biệt viện ẩn cư vẫn nở, hương thơm thanh khiết phiêu du

trong gió. Cảnh vẫn đây mà người mãi đâu, trong chớp mắt đã đến tận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.