CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 793

“Sính Đình, nàng ở đây…”, Sở Bắc Tiệp dịu dàng thì thầm với cỗ

quan tài.

Chàng muốn mở nắp quan tài, ôm lấy ái thê, vương phi của chàng,

Bạch Sính Đình của chàng.

Nhưng, khi mười ngón tay chạm vào nắp quan tài, Trấn Bắc vương

hùng dũng ngày nào giờ lại chẳng còn chút sức lực. Bàn tay chai sần run
rẩy, cố gắng thế nào cũng không thể ngừng run.

“Nàng ấy gặp phải bầy sói, chỉ còn lại cây trâm dạ minh châu, bộ y

phục rách nát, và cả…”, nắm tay thật chặt, Tắc Doãn hạ giọng, “Và cả mấy
khúc xương”.

Từng tiếng nặng tựa ngàn cân, đập thẳng vào tim, hai đầu gối không

còn sức lực, Sở Bắc Tiệp khuỵu xuống.

Chàng vẫn khẽ khàng mân mê cỗ quan tài vừa lạnh vừa cứng.

Sính Đình đâu có thế này. Nàng nhỏ nhắn, hoạt bát. Những ngày đông,

má nàng phớt hồng như áng mây. Nàng thích ngắm sao trong đêm tuyết, lúc
ấy nàng hệt như con mèo tìm đến lồng ngực ấm áp và vững chãi của chàng,
thoải mái tựa đầu vào đó.

“Sính Đình…” Sở Bắc Tiệp mở rộng vòng tay, dốc hết sức ôm nàng

vào lòng.

Chàng đến muộn rồi, muộn đến thảm hại.

Đáng lẽ chàng phải về vào đêm mồng Sáu, mở rộng vòng tay ôm lấy

Sính Đình đang tựa cửa ngóng trông. Chàng phải ôm lấy nàng, không cho
bất cứ việc gì có thể làm tổn thương nàng, để tất cả nguy hiểm rời xa, để
nàng mỉm cười, để nàng uể oải đọc sách trong những ngày đông ấm áp, để
nàng tự do tự tại, vô lo vô nghĩ mà thai nén hài nhi của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.